Mình ngắm trăng rằm tháng giêng, vầng trăng tròn đầu tiên của năm mới. Vành vạnh, sáng trong. Lúc ấy mình đang ngồi trong khu trò chơi thiếu nhi, mặc váy, tóc thắt bím, ngồi trên cao thả chân vắt vẻo mà ngắm nhìn. Tự nhiên thấy lòng trong trẻo, mặt trăng đúng là vẫn có một sức hút lạ kì. Giữa bầu không khí nóng bức ngột ngạt, đèn đã tắt, muỗi vo ve, tâm trạng chìm trong bóng tối thì đâu đó trên cao kia vẫn có một nguồn sáng. Đẹp đến ngẩn ngơ.
Giống như hy vọng.
Lúc trước có câu chuyện đố xem ai lấy được mặt trăng. Trăng đáy nước, đưa tay ra là chạm tới được, nhưng từng ngụm từng ngụm chảy qua kẽ tay. Cuối cùng cũng chỉ là bắt được cái phản chiếu của hy vọng thôi. Thế mà con người ta cứ tự huyễn hoặc mình vui với đáp án như vậy. Mình thà ngắm mặt trăng nơi xa tít, ngưỡng vọng, còn hơn là một ngày phải tự mình hắt đổ thau nước đi. Nước mắt chứ chả chơi đâu...
Gần một tuần. Mình đang sống rất tốt. Đi học, đi làm, đi ăn, đi chơi, đi ngủ. Trừ việc thiếu ngủ và thiếu vận động thì mình giờ lòng bình lặng hơn. Quá nhiều việc để lo, quá nhiều niềm vui để cười, quá nhiều bận tâm để nghĩ. Giấc ngủ đã không còn nhiều mộng mị. Nỗi nhớ không còn đủ để nói thành lời. Về đến nhà là đã quá mệt, chỉ muốn lăn ra ngủ, chả còn sức mà yêu.
Easy come, easy go. Chuyện chúng ta chỉ là một thước phim, một hồi kịch, một giấc mộng tàn. Chúng ta làm tất cả mọi thứ của những đôi yêu nhau. Trong tâm thức trống rỗng. Đó là sự trải nghiệm theo khoảnh khắc, qua từng hành động, đủ các cung bậc cảm xúc, yêu và đau đớn. Hết 90', hai nhân vật chính chia tay, hết phim. Xong. Không có sau đó. Như hoàn toàn xóa khỏi cuộc đời nhau. Lại trở về với cuộc sống thật.
Kỉ niệm vốn được xếp gọn trong tủ. Chẳng có gì để nhắc nhớ. Tình yêu ấy như chưa từng tồn tại nơi này. Không một vết tích. Cô gái SG vẫn là thuộc về SG. Cây bút chì vẫn luôn mang theo, nhưng không dùng nữa, nó nặng quá, đẹp quá so với thứ mình cần. Đẹp đẽ thì luôn nặng nề như thế. Nếu không thực sự yêu thích thì một lúc nào đó cũng sẽ mệt mỏi mà tự từ bỏ thôi.
Đôi lúc thấy trống rỗng vô hồn.
Thật ra JaeJae à, em chỉ muốn được sống bình an mà yêu anh, như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Sẽ không có ghen tuông, không có hy vọng, không có tổn thương. Như 4 năm nay em vẫn luôn như vậy đó thôi. Em đã có sự ổn định, đó là điều em cần trong thế giới này. Em không biết, những tưởng sẽ là bến bờ bình an, nào ngờ lại là bắt đầu của sự kết thúc tháng ngày an lành. JaeJae à, em không biết nữa, cảm giác ra sao khi nhận ra thứ mình luôn tin là đẹp đẽ nhất trên đời này, hóa ra lại là thứ đáng sợ nhất...
...
Viết từ hai tuần trước thì phải. Vẫn là những ngày bận, quá nhanh để người ta có thể ôm nỗi sầu mà sống. Chỉ là, giữa SG rộng lớn này, vẫn có một thứ ghi lại tình cảm ngắn ngủi buồn bã đó.
Trái tim mình.
Thật ra JaeJae à, em chỉ muốn được sống bình an mà yêu anh, như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Sẽ không có ghen tuông, không có hy vọng, không có tổn thương. Như 4 năm nay em vẫn luôn như vậy đó thôi. Em đã có sự ổn định, đó là điều em cần trong thế giới này. Em không biết, những tưởng sẽ là bến bờ bình an, nào ngờ lại là bắt đầu của sự kết thúc tháng ngày an lành. JaeJae à, em không biết nữa, cảm giác ra sao khi nhận ra thứ mình luôn tin là đẹp đẽ nhất trên đời này, hóa ra lại là thứ đáng sợ nhất...
...
Viết từ hai tuần trước thì phải. Vẫn là những ngày bận, quá nhanh để người ta có thể ôm nỗi sầu mà sống. Chỉ là, giữa SG rộng lớn này, vẫn có một thứ ghi lại tình cảm ngắn ngủi buồn bã đó.
Trái tim mình.