Tuesday, November 6, 2012

Tháng 10, trong trái tim em còn lại gì?


Lại một tháng nữa đã qua. Nhanh đến nỗi không kịp tròn một tiếng thở dài.

Cảm giác bản thân thay đổi từng ngày. Trái tim và lí trí không đồng nhịp nhau, những khoảng hụt chân khiến bản thân bị sứt mẻ đôi phần. Đời như con dốc dài đằng đẵng, không cho phép mình ngừng cũng chẳng cho mình một cái đích đến.

Ngày vui cũng nhiều, nỗi buồn hiển hiện ngay trong nụ cười. Mọi người thường nói, mình cười nhìn rất tươi, khiến cho cả đám cũng vui lây. Từ khi nào đó, mình hay cười, những cảm xúc khác cũng không nhiều, đặc biệt là với người lạ thì chỉ cười, hiếm khi đắn đo, càng rất ít khi nổi giận. Chẳng có gì. Chẳng đáng gì.

Đôi khi mình có cảm giác như con người mình, cảm xúc thời con trong trẻo thì sẽ giống như ngôi sao, có góc nhọn góc tù, lúc buồn lúc vui. Sau đó lăn lăn trên đường, lăn hoài, góc cạnh bị mài mòn thành tròn nhằn nhẵn 360 độ như một, nói tâm tư tĩnh lặng thì thà nói là chẳng thèm để ý đến xung quanh, chỉ khi gặp đá lớn trên đường đời thì mới may ra méo mó được một chút, mới biết phản ứng lại một chút.

Có nhiều chuyện khiến mình buồn. Chuyện do mình, chuyện vì những người mình thương, chuyện đời chuyện người dưng. Thường mình sẽ không giận. Chỉ là buồn.

Mình luôn muốn nhìn đời bằng đôi mắt trong trẻo nhất có thể. Trái tim mình hy vọng có thể ở mãi tuổi 16 ấy, trong sáng và ngơ ngác. Đôi khi mình khiến những người xung quanh nổi khùng vì nhìn mọi chuyện nhẹ quá mức. Chỉ là nếu không thì phải làm sao đây? Phải làm sao để sống không buồn không đau nếu không làm ngơ nó?

Có chuyện buồn thì ngủ một giấc, sáng mai dậy mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...