Thursday, November 20, 2014

Nhìn một người đàn ông


Nhìn một người đàn ông ở góc nào?

Với mình là đứng từ sau, dõi theo bóng lưng người ấy.

Ông ngoại mình đã già, nhưng lưng không còng. Dáng đi rất thẳng, mama hay bảo là những người như thế là người rất chính trực. Thời tiểu học luôn ngồi đằng sau nhìn bóng lưng ông ngoại, buổi trưa trời nắng hai ông cháu bon bon trên chiếc cub màu đỏ vẫn chinh chiến tới giờ, ngày đó bóng lưng ông đủ lớn để che nắng cho mình. 

Ba mình không to con, mình và em trai thật ra còn cao to hơn ba. Nhưng có lẽ chẳng có bóng lưng nào đáng tin hơn của ba. Ba là anh hùng trong lòng người con gái, là khi gào lên phóng khỏi phòng vì động vật sáu chân đáng sợ, ba sẽ hùng dũng cầm dép chạy tới tiêu diệt sinh vật khủng khiếp đó. Nói nghe như đùa, nhưng là có một tấm lưng đứng chắn trước nỗi sợ của mình, bảo vệ mình khỏi nó, là hình ảnh không thể quên được. Đôi khi đi xe phía sau, nhìn ba, không thể nghĩ được, một người đàn ông gầy như thế, tấm lưng rắn chắc vì làm việc đó, đã có thể nuôi lớn hai chị em mình. 

Cậu bạn duy nhất, gầy gầy gầy, đi chung với nhau thì đúng một số 10. Nhưng cậu ấy sẽ dắt xe cho mình, cậu ấy sẽ đi trước dẫn đường mình. Tấm lưng nhỏ, nhưng đứng thẳng, làm mình cảm thấy tin tưởng được. 

Hình ảnh sâu đậm nhất về anh. Trong đêm, anh ngồi bên bàn, đèn phòng đã tắt cho mình ngủ, chỉ còn ánh vàng hắt ra từ đèn nhỏ. Đó là một tấm lưng dầy và rộng, ấm áp, miệt mài. Rồi bỗng nhiên anh quay lại, hỏi, "Anh làm em thức à?". Chỉ có vậy, mà qua mấy năm rồi, dù đã bỏ xuống gần hết tình cảm, nhưng vẫn không quên được. Nhưng cũng là tấm lưng đó, mình cũng không quên, đêm cuối cùng, vẫn ấm áp như thế, nhưng lại đưa về phía mình, như một dấu chấm. 

Tối nay, lúc đứng chờ thang máy, bỗng thấy người ấy vẫn đang cặm cụi làm việc ở phía trong. Chỉ thấy thấp thoáng được phân nửa qua rèm, không hiểu sao lại cảm động. Người ấy hung dữ, nhưng đôi lúc cũng rất dịu dàng, lại còn có khi hơi trẻ con. Người ấy không hay nói chuyện với mình, nhưng sẽ cười nếu mình cười. Người ấy có bờ vai to, lúc nào cũng chăm chỉ làm việc, lúc nào cũng vội vàng bận rộn nên mình thường chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mà thôi. Còn lại 2 tháng để nhìn người ấy, để ghi nhớ bóng lưng ấy, để không quên rằng trong lòng đã từng chỉ vì bóng dáng từ phía sau của một người đàn ông mà rung động. 

Lúc đứng ở thang máy ấy, đã cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót khôn nguôi. 




Tuesday, November 4, 2014

"Trời thương người hiền, với điều kiện nó đẹp"



Nửa năm trước lúc mình mới sang đây được một tuần thì đã bắt đầu đi làm thêm. Đúng mùa hoa anh đào nên khách đông, mình mới vào giống y như bị quăng con bỏ chợ. Bị la, bị nói, bị im lặng đổi việc, mình đều không nói gì, chỉ cảm thấy may là tiếng Nhật của mình kha khá, có thể hiểu được người ta muốn nói gì. Cũng có thể nghĩ đánh là thương mắng là yêu, cho nên nửa năm sau, đến lúc này mình đã có thể đảm đương một nhiệm vụ riêng, không còn là chân chạy vặt nữa. 

Có một thời gian mình (được nói) là đẹp. Cũng chỉ khoảng 1 năm. Trừ 10 năm đầu đời và 1 năm đó, 12 năm còn lại mình đều không đẹp. Nếu không có 1 năm đẹp đó, thì mình cũng không nhận thức rõ được cái quan trọng của sự đẹp. Đẹp, ở một mức độ nào đó, sẽ giúp cho cuộc sống dễ dàng hơn một chút. Còn những người không đẹp (như mình), có lẽ cái lợi là việc gì cũng tự cố gắng, cho nên thành quả đạt được chính là bằng công sức của mình. Không đẹp, lại còn không giỏi giao tiếp, không thích nhờ vả, thì mọi việc đều phải tự mình làm. Cũng sẽ không có ai tự động tình nguyện giúp đỡ chỉ dẫn. 

Mùa thu khách đông, nhân viên mới nhiều. Anh trai manager tận tình hướng dẫn cho một bạn rất đẹp mới vào. Rồi mình bỗng nhớ lại hồi mình mới vào, lần đầu tiên mình nhận ra mình đã không được hướng dẫn. Bởi vì từ trước đến giờ luôn vậy, luôn là tự mình cố gắng, luôn cho là chuyện "tự mình" là điều đương nhiên nhất. Sếp cũ từng khen rằng mình học rất nhanh. Thật ra là vì không có ai chỉ, trong tiềm thức lúc nào cũng cố quan sát rồi làm theo, cho nên đến lúc người ta muốn hoặc nhớ ra phải chỉ thì mình đã có thể tự làm được.  

Ba mẹ mình luôn muốn mình ốm lại, đẹp ra. Thật ra hơn ai hết, mình nghĩ là mình hiểu tấm lòng đó của cha mẹ, mong con có thể sống dễ dàng hơn một chút. Nhưng sự bướng bỉnh trong lòng mình lại không thích vậy. Mình muốn chứng minh rằng dù không thể đẹp, không thể ốm, thì mình vẫn có thể phấn đấu bằng người khác. Vẫn có người coi trọng năng lực thật sự của mình. 

Khoảng thời gian 1 năm đó, mình rất thích tự chụp mình. Giờ mình không thích nhất là chụp hình mình. Không biết sau khi rước em giấc mơ về rồi có thay đổi gì không. 

Bữa giờ trong lòng cứ nghĩ chuyện bị phân biệt đối xử, mãi tới sáng nay được một cô bạn đáp trả bằng câu trên, mới thấy coi như đã chấp nhận được. Nhưng ai biết được thế nào mới là trời thương?