Monday, October 16, 2017

Quyền được buồn

Lâu lắm rồi không còn tâm trí để viết một điều gì đường hoàng. Những cơn mỏi mệt đánh ụp vào người như ngọn sóng tràn bờ, đặt lưng xuống là thế giới một màu đen kịt. Từ khi nào mình đã mỏi mệt như thế, mau khóc như thế, ngủ nhanh để quên thế giới này rồi tờ mờ sáng lại bật dậy hoảng hốt, lồng ngực vỡ tung. Từ bao giờ thế giới của mình quay cuồng chóng mặt như vòng xe ngựa gỗ, quay mãi quay mãi cuối cùng không biết mình đi đâu, vì "đi về đâu cũng là thế thôi", không muốn nhưng vẫn phải lê bước theo nhịp điệu cuộc sống. 

Mình bắt đầu quên đi tiệm bánh xinh xắn đồng giá, với những chậu cây trang trí nho nhỏ. Tiệm sẽ nằm khuất thôi, hoặc được cố tình làm cho khuất và nhã nhặn, để người ta cũng phải nhã nhặn khi bước vào. Và lúc nào cũng có bánh thơm trà ngọt, cùng nhiều bất ngờ dễ thương. Để cho nguời đến cảm thấy được ủi an, rằng thế giới vẫn còn vài điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Đó là thế giới không có cơm áo gạo tiền, chỉ có ước mơ và hạnh phúc. 

Mình bắt đầu quên đi một đứa trẻ với đôi má tròn xoe và mùi sữa thơm lừng. Ôm trong lòng như một bảo vật, cùng nắm tay nhau đi qua công viên, đến trường. Nghe giọng nói líu lo như chú sẻ non, cùng hát véo von từ bài này đến bài khác. Một đứa trẻ tuyệt vời như thế phải được đánh đổi bằng rất nhiều tình yêu và hy sinh. Mà chẳng có gì ở đây cả. 

Dường như chẳng thiết tha gì. 

Bây giờ mình chỉ thèm một đêm lặng yên, một nơi để khóc. Sau đó sẽ có người pha một tách trà sữa thật nóng hay một tô mì hôi hổi, nhẹ nhàng kể những câu chuyện luôn tuồn bất tận nào đó. Công chúa gặp hoàng tử, ở hiền được lành, những điều tốt đẹp không thực vẫn sẽ luôn lấp lánh niềm tin như vậy. 

Ngủ thôi, biết đâu trong giấc mơ một ước vọng xa xôi nào đó sẽ quay về.