"Cuộc sống là trò chơi, chúng ta khi sinh ra chỉ là những kẻ đứng ngoài ngắm nhìn cuộc vui mà thôi. Nhưng đừng để bị cuốn vào hào quang ấy, bởi một khi đã chọn tham gia nó thì chắc chắn sẽ chịu đau khổ."
Hồi trước, chắc là còn trẻ, rất sung mãn, cứ nghĩ là dù phải đau khổ cũng đáng giá.
Thứ đáng giá nhất mà năm tháng cướp đi của chúng ta chính là sự can đảm. Một ngày lại một ngày, niềm vui thì nhạt nhòa mà nỗi buồn thì ghim sâu, những bài học cuộc đời bào mòn cái gai góc mãnh liệt của tuổi trẻ. Không còn nhiệt huyết dám đánh đổi, cho và nhận cũng thành xa xỉ khi người ta không thể như bán buôn, cho một vật có giá trị x=A thì sẽ nhận lại vật y cũng = A như thế.
Con người sẽ giống đầu bút chì gỗ, mới chuốt thì rất nhọn, nhìn rất đẹp, nét viết sắc nhọn nhưng rất dễ gãy, vụn than rơi đầy. Đến lúc được mài dũa đủ rồi, ngòi hơi tròn thì di chuyển trơn tru hơn, mềm mại hơn, và ở một mức nào đó thì người ta sẽ gọi là luồn lách.
Ngồi ở nhà, bình thản dù phía trước là bão giông thi cử, tự nhiên nghĩ thế. Mình tự nhận là một con người thích đứng bên ngoài. Có nghĩa là dù tham gia cái gì đi nữa cũng sẽ dừng lại ở vạch STOP an toàn.
Kì này mang một thân không kiếm không khiên đi chiến đấu với quân thù, chẳng biết còn đủ xương về không nữa. Mình thì không thích nói "lỗi tại mình" dù 100% là tại mình cả :)) lúc buồn thì thích tìm cái gì đó không thể đổ lỗi mà đổ lỗi, rồi xả giận, rồi đi tiếp.
Ừ, lớn rồi, cũng không còn đụng chuyện gì cũng chạy trốn nữa. Nói cách khác là có kinh nghiệm ý.
Chỉ là trong cuộc đời người ta có quyền chọn. Bị viết đến tù rồi thì có thể đưa đầu vào bão giông để bản thân nhọn lại, nhọn rồi tù, tù rồi nhọn, hết đời thì có thể tự hào là một cây bút chì đã được xài hết tính năng của mình. Hay làm một cây bút an phận, đầu tròn chạy rẹt rẹt trên giấy, chỉ là 10 năm như một.
Mình muốn làm một cây bút chì thế nào hở mình?
đừng viết như thế này nữa, đọc buồn và cứ như là đã đi qua quá nhiều giông bão vậy... (mà có khi là vậy thật?)
ReplyDelete...
nhưng thật ra tớ thích nó, đầu bút chì gỗ à! XOXOXO
Vốn vẫn thích bút chì gỗ, thích một cây gỗ thuần túy rất đẹp của Pentel, đã bị cướp đoạt mất rồi :'(
ReplyDeleteMột điều rất kì lạ là người ta sẽ cảm thấy không thể vượt qua khi đối mặt với một vấn đề, thấy nó thật nặng nề khi lao vào nó, và 10 ngày sau nhìn lại thì chỉ bình thản nói rằng "đời là thế". Tớ luyến tiếc cảm giác mãnh liệt khi trải qua cuộc đời những ngày đầu đó. Phá sản ở tuổi 50 cũng không đau đớn bằng một cuộc tình tan vỡ tuổi 15, dù người ta có lẽ đã quên mất năm 15 tuổi đó mình đã tuyệt vọng đến thế nào.
cậu online à? :|
ReplyDelete