(hoặc là ta cứ bỏ những người tình mà đi như một kẻ lạnh lùng)
Cô bạn nhắn tin cho mình, bảo không về kịp ăn sinh nhật mình vì bố không cho về, sợ nếu bị hỏi đến thế con dạo này làm gì lương tháng bao nhiêu thì không trả lời được, sẽ không còn mặt mũi. Cho dù những người "hỏi thăm quan tâm" ấy, một năm chưa chắc gặp được ba lần, khi có chuyện cũng không biết có bên mình không. Điều đó không ảnh hưởng đến bạn, nhưng lại khiến cho người bố bạn yêu quý buồn, nên bạn chẳng còn cách nào khác.
Buồn nhất là vì, mình biết cô bạn mình luôn cố gắng, hơn ai hết mình từng biết. Vẫn nhớ cấp III học môn Tin học với các khoản lập trình, bạn này thì không giỏi về tính toán nên đã cố học hết từng dòng code trong 4 trang A4, dù biết là chuyện vô cùng không có ý nghĩa, nhưng vẫn muốn cố. Chỉ vì không muốn bố mẹ buồn nếu thấy thành tích kém.
Mình đã từ bỏ ước muốn làm mẹ, được nuôi một sinh linh bé bỏng khi cảm nhận được sự bất lực và bất mãn của ba mẹ mình khi muốn mình làm điều mà họ cho là tốt, cho dù ba mẹ mình đã khá là dễ chịu. Có lẽ rằng, khi ta yêu thương một ai đó thì luôn muốn hướng họ theo đúng hình tượng đẹp nhất của họ trong lòng chúng ta. Và vì cũng yêu thương họ, nên ta không muốn làm họ thất vọng buồn bã, sau đó cứ cố gắng cố gắng, rồi lại nhận ra đây không phải là điều mình muốn. Không phải người đau thì là mình đau. Nếu có một đứa con, mình cũng muốn cho nó được sống như những gì nó muốn, nhưng mình cũng biết bản thân mình sẽ không đủ rộng lượng nếu điều nó muốn quá trái ngược với kì vọng đã lỡ nảy mầm, cùng với tình yêu khi bế đứa bé nhỏ trong lòng.
Mình đã không còn trẻ để khuyên bạn hãy làm theo bản thân mình muốn, vì nếu điều đó khiến bố mẹ bạn buồn thì chắc chắn bạn cũng không vui. Mình chỉ có thể lắng nghe bạn lúc bạn muốn nói, cho bạn một vài niềm hy vọng nhỏ nhoi về sự vui vẻ khi chúng mình có thể gặp lại nhau. Mong sao những niềm vui đó, sẽ như một ngọn đèn, dù yếu ớt nhưng cũng đủ giúp bạn bước đến trước một bước.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Sự ra đi của nhiều người khiến mình cảm thấy bất ổn. Bắt đầu lại với những gương mặt mới, những câu chuyện mới, con người mới tính cách mới, là một chuyện có thể thú vị nhưng cũng rất mệt. Mình không ghét người lạ, mình chỉ không muốn họ thành người quen. Khi đã là người quen thì một chút cảm xúc của họ cũng sẽ khiến mình bị ảnh hưởng, và mình rất sợ hãi chuyện đó.
Khi đã đến lứa tuổi có đôi có lứa, mình lại cảm thấy sợ cái gọi là tình yêu khi quan sát những người xung quanh. Hoặc vốn dĩ là do không hiểu được, phải là tình cảm thế nào mới khiến người ta "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", dù người ta có đối xử với mình tệ bạc khó khăn thì vẫn không ngại gian lao vượt qua tất cả. Và nếu như lỡ tin vào tình cảm ấy, lỡ dựa vào bờ vai ấy, rồi một ngày "những người tình cứ bỏ ta mà đi như những dòng sông nhỏ..."
Biết rằng đời này không ai sẽ ở bên ta mãi mãi, và thay đổi sẽ dẫn tới việc đào thải, nhưng mình vẫn rất buồn khi phải nghe đến hai chữ tạm biệt. Buồn đến nỗi, mình cất những chuyện liên quan đến người ra đi lại, và chôn sâu, rất sâu, như chưa từng tồn tại. Như chưa từng quen nhau. Chỉ như thế mới cảm thấy không buồn không nhớ không thương để sống tiếp.
Dạo gần đây mình hay nhớ đến anh, có lẽ tuổi già đang ập tới. Giữa SG nóng điên đảo chúng sinh này, hơi ấm từ con người có lẽ sẽ không khó chịu đến thế. Nhưng cũng chỉ là nhớ và mơ, vì mãi mãi sẽ không thành hiện thực, cũng như mình đã không bao giờ nghĩ, có thể gặp được anh ở nơi đó, vào lúc đó. Chuyện đó có ai ngờ. Đời không như là mơ nên đời sẽ thật là chua.
Ước gì, bản thân hãy như một dòng sông nhỏ, cứ thế mà lững lờ trôi. Không đau đớn, không muộn phiền, không buồn lo.
