Có một hôm, đang ngủ bỗng nhiên tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, khoảng cách hẹp giữa 2 tòa nhà, là mặt trăng thật tròn thật sáng. Nằm nhìn trăng ngẩn ngơ, dưới sàn cũng là bóng song cửa đổ dài lấp lánh. Ánh sáng từ mặt trăng, không chói gắt nhưng thật ra rất rực rỡ lại có vẻ dịu dàng.
Mỗi ngày trôi qua vừa bình thản lại đau buồn.
Đôi ngày tình cờ mặc vài bộ đồ vẫn còn mùi hương từ nơi cũ. Giống như lúc mới đến đó, thấy từng cái áo cái quần mất đi mùi bột giặt ở nhà. Chai nước tương vơi dần, mùi quần áo phai dần, những chiếc ly vô cùng yêu thích cũng bể mất vài cái, tất cả giống như minh chứng cho sức mạnh của thời gian và sự phôi pha của quá khứ. Mà sau khi lo sợ trước sau, cố tình ghi những chuyện cho là quan trọng quý giá thật sâu trong lòng, thì ngay qua tháng lại, chuyện vẫn còn nhớ như in, nhưng bản thân đã chai mòn, nhìn kí ức giống như xem một đoạn phim nhạt nhẽo lại cố tình cứ không thể tua đi không thể thay băng.
Dù luôn muốn sống không hối hận, nhưng đến giờ thì cũng phải thừa nhận, nếu ngày đó chọn con đường đi tiếp xứ người có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Ít ra sẽ không cảm thấy nuối tiếc như bây giờ.
Mỗi lần nhìn trăng lại cảm thấy một nỗi hiu quạnh không nói thành lời. Chẳng lẽ thật sự có một cô công chúa Kaguya trên đó, ngày ngày hát khúc ca về ngày tháng hoan nhạc nhân thế? Nhiều khi buồn đến nỗi muốn khóc, mà không ra nước mắt. Nằm cuộn mình, nghe trong tim như có tiếng nước rơi vào mặt hồ tĩnh mịch, bên cạnh là cửa sổ vẫn sáng bừng ánh trăng.
Xung quanh có người sống vui vẻ, có người sống trong những lời thở than. Có cảm giác những người sống vui vẻ là vì họ luôn tin rằng họ đang sống một cách tốt nhất, có được những thứ tốt nhất. Sự tự tin đó, bản thân lại không biết làm cách nào có được. Đôi khi vì hiểu nhiều, lúc nào cũng thấy phân vân giữa quá nhiều phương án và chọn lựa.
Đã là nửa đêm, mẻ bánh mì tưởng-như-đã-hư-hóa-ra-lại-thành-vào-phút-cuối cũng xong. Phòng kín máy lạnh, thơm thoang thoảng mùi men của bánh mới ra lò. Tự dưng muốn sao mai không phải đi làm, lúc này sẽ rót chút sữa còn lại, lấy một chiếc bánh mì to nhất và một miếng phô mai, cùng một quyển sách và đọc tới tận sáng.
Nhưng cuối cùng, chỉ là dọn dẹp tàn tích của một cuộc làm bánh, tắt máy, nhắm mắt.
"Ngẩng đầu nhìn trăng, trăng tròn trăng khuyết. Cúi đầu nhìn đá, nước chảy đá mòn."
No comments:
Post a Comment