1. Tốt nhất vẫn là nên biết nói những thứ cần nói vào những lúc cần nói.
Thiệt là hâm mộ những bạn có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Máu mà bốc lên đầu rồi thì cái gì ng` ta cũng nói đc hết a~~~ Thiệt là [-(
2. Và còn nữa là, thuốc uống nhiều cũng sẽ lờn, huống gì cằn nhằn mãi thì ai cũng phải chai lì. Mềnh hiểu được cái lý thuyết là có những thể loại người giống Chí Phèo, ko thích giao tiếp bằng lời nói mà bằng chửi lộn; cơ mà nói mãi thì tai mình cũng chẳng buồn nhúc nhích. Nói ít hiểu nhiều, thế là tốt nhất.
Mà hình như mình nói lại thì ko sao, chứ mình ko nói lại thì buồn bực như ko ai có gây cùng, cứ thích nói thêm =))
3. Nhiều khi mình nghĩ, buông rơi mọi thứ lúc này cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Không có gì để mất.
Mình cũng không hiểu bản thân mình nốt.
Đang đọc một truyện, người ta nói quá khứ ảnh hưởng đến nhân cách con người rất nhiều. Nên đối với một người không quen được nhận yêu thương như mình, sẽ rất khó để yêu một ai đó hơn bản thân.
Đôi khi thấy bạn bè ghen tị, nhà mình hay quá vui quá, nhưng bây giờ khi mình đã lớn, những cái vui đó cũng dễ tạo ra hơn. Cứ coi như là hùa theo, vun vào cho mọi người cùng vui. Còn khi nhỏ, có lẽ không ai đủ kiên nhẫn với một đứa nhóc cả =.=
nói nhảm nói nhảm thôi, mà ai biết được, nhỉ...
No comments:
Post a Comment