Mình rất mệt, chỉ muốn im lặng thôi. Nếu ai cũng muốn nói thì ai sẽ nghe? Nếu ai cũng muốn ra lệnh, cũng muốn chứng tỏ thì ai sẽ làm theo?
Mình đã nhún nhường, vì mình nghĩ đó là tôn trọng người khác. Nhưng xem ra giống như mình đang làm con rùa rụt cổ thì hơn.
Mà thôi, dù mình có nói gì thì mai mốt mình cũng sẽ lại tiếp tục quan hệ với mọi người. Nhưng là trong nhiều phút nào đó, mình vẫn nhận ra là mình không thể thuộc về tập thể đó.
Cũng chẳng có gì mãi mãi, gặp nhau rồi quên nhau, đó là chuyện bình thường của những chuyện bình thường mà thôi.
No comments:
Post a Comment