Ngày trước, lúc đọc fic Colors, tôi đã bị ám ảnh bởi câu, "giữa người phải quên đi và người bị lãng quên, ai sẽ đau khổ hơn?"
Lúc đó, và suốt sau này, tôi luôn nghĩ rằng người bị quên sẽ đau khổ hơn. Vì họ luôn nhớ rằng mình bị lãng quên, mình đã biến mất trong người mình yêu thương.
Ngày đó, tôi khóc cho nỗi sợ hãi, sự vô vọng của họ khi chỉ có thể để người đó quên đi mình, trả lại cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp mà họ đã từng có cùng nhau.
Nhưng hyung à, nếu lỡ em quên……… và không thể nhớ được các hyung nữa…………… thì hãy tin là trái tim em vẫn nhớ và yêu các hyung………… rất nhiều…… nhé
Còn hôm nay, tôi khóc cho ông ấy, người phải quên đi những thứ mình yêu quý.
Người đàn ông trung niên bình thường, xấp xỉ tuổi ba tôi lúc này, đối với người Nhật thì vẫn còn trẻ lắm. Mang sự kiêu hãnh của một trưởng phòng, lúc nào cũng có thể nắm giữ mọi thứ và yêu cầu rất cao ở những nhân viên của mình, giờ đây không thể giữ lại kí ức của chính bản thân mình.
Tuyệt vọng.
Lúc đó, bao trùm lên tôi chỉ còn là nỗi tuyệt vọng khôn cùng của người đó. Và có lẽ đau hơn Min, khi ông ấy vẫn nhớ được là mình đã quên, biết được mình quên như thế đã làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào.
- Cho dù anh không còn là anh nữa?- Em vẫn sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên anh.
Đối với tôi, bộ phim đã thể hiện được đúng tinh thần Nhật, con người Nhật dù tình huống phim không phải quá mới lạ. Nếu nói về sự lãng quên, có lẽ người làm phim nên đánh vào tình yêu, gia đình. Nhưng trong Kí ức của ngày mai, đó là công việc - sinh mệnh của con người Nhật, là tự tôn, là nỗi day dứt khi bản thân trở thành phế vật; người xem chỉ có thể nghĩ đây là phim Nhật, không thể nhầm lẫn lung tung như các thể loại phim Hàn phim Việt hiện nay (haha).
Và từ số movie Nhật ít ỏi mà tôi từng xem, tôi tự thấy rằng phim Nhật giống như một bức hình ghép. Đó không phải là một bức tranh cùng một chủ đề khổ lớn, mà bằng những khung hình nhỏ, người làm phim lại dẫn người xem đến nội dung phim đa góc nhìn.
Như là khi chủ lò gốm lừa ông ấy, chi 1500Y vì cho rằng ông ta sẽ không nhớ ra một việc nhỏ như thế. Nhưng chính là, những việc nhỏ nhặt lại được ghi chép rất tỉ mỉ. Không có cảnh giận dữ đòi tiền, chỉ còn ông chủ vội vàng mang tiền ra, và là tấm lưng người đàn ông thất thiểu bước đi.
Như là những mẩu giấy ở khắp nơi. Trong sổ tay, túi áo, cầu thang, cửa, bếp...
Như là hình ảnh ông ấy cúi gập người xin lỗi, rất nhiều lần, chỉ để được tiếp tục làm việc. Nhưng lại dễ dàng tha thứ cho người đã tiết lộ căn bệnh, khiến mình bị thuyên chuyển.
Như là đứa cháu mới ra đời, được chính ông đặt tên là Meboki - mầm sống.
Như là một phút không thể kiềm chế của người vợ, khi lúc trước bà và con đã phải im lặng chấp nhận sự vô tâm của ông với gia đình. Khi mình bệnh, khi con gái thi rớt đại học, khi con gái ngã xe, cũng chỉ có hai mẹ con.
Như là rất nhiều cảnh, chỉ có ông giữa phong cảnh thường ngày. Từ cửa sổ, từ hiên nhà, trên con đường, đứng lặng im vô thức, và ngày cứ thế trôi.
Như là ông tự mình đến viện dưỡng lão dành cho những người mắc bệnh, và mỉm cười nói rằng, tôi là đi tìm chỗ cho mình.
Như là ông đuổi theo bóng hình vợ mình ngày xưa, sống trong nó, và sáng hôm sau không nhận ra vợ mình bây giờ. "Xin chào, tôi là Saeki. Tôi đang muốn đến ga xe lửa, cô có muốn đi cùng tôi không?"
Như là vợ ông kiên cường chịu đựng, cuối cùng bật khóc, một lần khi cùng ông lúc biết được căn bệnh, hai lần khi trấn tĩnh nỗi tuyệt vọng của ông, và lần cuối cho bản thân, khi đã bị quên đi mãi mãi.
...
- Tên em là Emiko, E trong eda - cành cây và miko trong cây hoa ươm mầm. (tôi không chắc mình nhớ rõ chỗ này)- Một cái tên thật đẹp nhỉ.
Đây là khi họ bắt đầu quen nhau lúc còn trẻ, và cũng lại là câu chuyện đó khi ông ấy quên vợ mình.
Có người hỏi, phim vui hay buồn, phim kết thúc có hậu hay không. Tôi thật sự không biết trả lời thế nào. Kết cuộc của phim là ông ấy sẽ mất tất cả, ai cũng biết. Như thế dĩ nhiên là buồn. Nhưng lại có những giá trị của cuộc sống trong đó. Nhưng đối với tôi, có lẽ chén trà gốm tên Mieko, xuất hiện ở đầu và cuối phim chính là đoạn vui của phim, là minh chứng cho tình yêu của họ.
(cái vấn đề thì là mà rằng hiện giờ mắt tôi sưng vì khóc gần 1 tiếng, não cũng nhũn ra theo nước mắt luôn rồi quá :">)
Tôi chỉ suy ngẫm về tên của bộ phim, Ký ức của ngày mai. Một người mất trí nhớ sẽ có thể có kí ức cho những ngày tới? Trong phim, kí ức ngày hôm nay là chuyện của ngày hôm qua, vậy còn ngày mai? Hay nó có nghĩa là, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy cùng nhau tạo nên kí ức cho ngày mai?
Có lẽ phim Nhật hay vì nó khó hiểu, và tựa đề này là câu hỏi cho mỗi người :)
Nói chung qua tuần lễ phim Nhật này, tôi nghĩ mình đã có cái nhìn thiện cảm hơn với movie Nhật. Còn drama Nhật thì thiệt sự là tôi không nuốt nổi :-< n ="))
Ôi, hnay khóc nhiều quá, chắc phải cho cả năm chưa khóc :))
No comments:
Post a Comment