Friday, January 28, 2011

Yêu, và thuốc diệt chuột.

"...nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành một đôi chuột nho nhỏ. Ngốc dại mà yêu nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, một đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta sẽ ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột."

1930 - Triệt Dạ Lưu Hương
từ nhà của D


Mình rất sợ đọc Bad end, mình cũng rất sợ ngược.

Nhưng có lẽ, mình sẽ đọc truyện này. Sau khi đọc Diệp Gia.

Vì BE cỡ nào đi nữa, nhưng để có được tình yêu như thế này, có lẽ đã đem người đó nuốt trọn, khắc sâu vào bản thân rồi.

Dù có khóc đến đau mắt, ngây ngẩn ngơ người, có lẽ vẫn đáng.

Muốn bật cười khi đọc câu cuối, nhưng lại thấy đắng nghét. Như thuốc diệt chuột.

Làm mình nhớ đến một movie Hàn tình cờ xem.

Người chồng già bị buộc tội giết bà vợ đang bệnh. Ông không giải thích.

Bàn tay người đàn bà nắm lấy tay ông lúc đó.

Không phải là chống cự.

"Không sao đâu ông..."

Người vợ khóc một đời vì chồng vì con.

Người chồng chỉ khóc một lần, ông thực hiện mong muốn của bà.

"Giúp tôi thoát khỏi đau đớn này."

.




1 comment:

  1. Bạn ơi, cái mà chuột ấy không phải trong 1930 đâu. Đó là 1 đoạn trong Này những phong hoa tuyết nguyệt do bạn Triều edit ấy bạn :)

    ReplyDelete