Tuesday, February 22, 2011

À ơi...

sớm mai thức giấc.

làm một con ve sầu lột xác.

trần trụi và xác xơ.

chẳng còn thơ để khóc cho nỗi nhớ đã sớm phai như bụi mờ.

bơ vơ, bơ vơ, nỗi nhớ, nỗi nhớ.

chẳng phải đến một lúc nào đó cũng chỉ còn là lời nói dối thôi sao?

à ơi...

lời nói ngọt ngào như bài hát ru, câu từ chằng chịt tơ giăng, nữ vương nhện đang ở góc tối kia kìa.

hoa còn sớm nở mai tàn. người trong phút chốc trở mặt phụ bạc nhau âu cũng là sự đời. hận thù oan trái hay cười vui cũng chỉ là khoảnh khắc khoảnh khắc mà thôi.

người nói ta còn chưa biết "đời" là gì đâu. thế không gian ta đang sống không phải là "đời" sao?!

yêu càng nhiều, đau khổ càng lớn. người nói ta vô tâm hững hờ, ta chỉ muốn hỏi, sao người cứ làm ta phải vô tâm hững hờ như thế.

cuối cùng thì ta cũng chẳng thể là con ve, vứt bỏ xưa cũ khô nát trong chiếc xác cũ vỡ giòn trong gió.

ta thay đổi, nhưng người không thay đổi.

chỉ là, muốn khóc, muốn khóc để được nín khóc khi nghe ru à ơi ơi à...



No comments:

Post a Comment