Monday, August 11, 2014

Điều tốt đẹp của quá khứ



Ngày mình còn nhỏ, khoảng năm sáu tuổi gì đó, có vài cái cuối tuần cả nhà bốn người lại cưỡi trên chiếc Giấc mơ ra công viên Lê Văn Tám picnic. Hồi đó đâu có trò chơi điện tử, con nít chỉ cần thả ra công viên cho chạy giỡn la hét là vui vẻ rồi. Những buổi picnic đó, mẹ mình luôn mang theo sandwich và đồ nguội để ăn. Đặc biệt là đôi khi có cả thịt hộp Tulip. Ngày xưa thịt hộp Tulip mắc, là hàng do Việt kiều về thăm quê mang về bán kí gửi ngoài chợ cũ. Trừ thằng em mình lúc đó chưa lộ bản chất ăn như heo thì cả nhà ba người cùng chia nhau một hộp thịt nhỏ xíu. Chắc vì vậy mà trong ấn tượng của mình, thịt hộp Tulip là cái gì đó sang lắm, ngon ghê gớm lắm. 

Rất lâu sau này không nhớ tới nó nữa, vì giờ hàng quán đồ ăn phong phú quá, đồ nhập khẩu cũng được bày bán nhiều trong siêu thị. Nhưng có một lần, dạo năm ngoái đi siêu thị, bỗng cảm thấy nhớ nhớ nên mua một hộp về. Không hẳn là muốn ăn, chỉ là muốn mua vì bây giờ mình đã có thể làm ra đồng tiền đủ để mua một thứ mà lúc nhỏ mình đã tưởng là mắc ghê gớm kinh khủng lắm (thật ra bây giờ vẫn là mắc). Nhưng đến ngày đi thì vẫn để đó quên chưa ăn. 

Hôm trước làm sốt mayonese kiểu Việt, đi tìm thịt hộp Tulip để ăn cùng mà bên này chỉ bán của SPAM. Cũng mua về ăn thử, ăn xong mới viết cái post này. Thật ra mình vốn không thích ăn đồ ăn liền, cũng không thích những món chính dạng nguội. Cho nên khi ăn món thịt hộp này, cảm thấy hơi thất vọng. Không phải là hương vị ngon lành trong kí ức, cũng không có sự hớn hở thèm thuồng của ngày còn nhỏ. 

Có lẽ cuộc đời luôn có những sự tồn tại đầy nhớ thương như vậy. Vài món ăn, vài nơi chốn, vài con người. Trong lòng luôn nhung nhớ khắc khoải ngày xưa ăn món ấy, ở nơi ấy, bên người ấy, thật vui biết bao, hạnh phúc biết bao. Đến nỗi không buông xuống được, đến nỗi cứ muốn tìm về để được nếm lại hương vị ngày xưa đó. Nào biết, tất cả chỉ là cảm giác của bản thân. 

Người ta nói, quá khứ luôn là thứ đẹp đẽ nhất, bởi vì nó không bao giờ thay đổi. Bởi vì không thể nhìn thấy tương lai mờ mịt trước mặt, cũng không tin vào hiện tại luôn xoay vần, nên chỉ biết ngưỡng vọng những điều tốt đẹp trong quá khứ, như vầng trăng sáng trên cao mình vẫn luôn ngước nhìn mỗi khi buồn bã trở về kí túc xá giữa con đường nhỏ tối tăm vặng ngắt như tờ. Đẹp đẽ và xa xôi, không nắm được vào tay, nhưng cũng không ai có thể hủy hoại hay đánh cắp được. Mỗi lần ngước nhìn trăng, cảm thấy rằng có lẽ cuộc đời vẫn có chuyện tốt đẹp, dù là bây giờ mình không thể cảm nhận được đi nữa. Nhưng trăng vẫn đang tỏa sáng như thế cơ mà.

Có lẽ sự tồn tại của kỉ niệm là giúp chúng ta có thêm sức mạnh và tin tưởng để bước tiếp, chứ không phải để luôn chìm đắm cồn cào trong ngày xưa. Như món thịt hộp, nếu hôm nay mình không ăn thì có lẽ nó mãi mãi vẫn sẽ mang hương vị thơm ngon của ngày xưa trong lòng mình, chứ không phải chỉ là một món thịt bở rẹc và đầy mùi chất bảo quản. 

Nên, chắc là cũng có những chuyện, có những người, hãy cứ để yên trong quá khứ. Để cảm thấy họ vẫn còn chút tốt đẹp trong lòng. Dù rằng vẫn muốn gặp lại họ nhiều. Dù rằng, vẫn không thể nguôi đau đớn vì họ. 

Wednesday, August 6, 2014

"Ai đó làm bạn buồn một lần, là lỗi của họ. Buồn nhiều lần, là lỗi của bạn"


Đây là câu trả lời của một cô bạn dễ thương cho mình, khi mình trích đăng một câu trong Em chờ anh đến năm 35 tuổi, “Cậu nhìn con người này mà xem, miệng thì nói thích mình, nhưng lại cứ khiến mình buồn như thế.”

Từ dạo sang đây, hiếm khi nói chuyện với ai về nhân tình thế thái ngoài bạn. Xung quanh toàn người xa lạ, những người quen cũng thành xa lạ. Mà đã không quen thì chẳng việc gì phải dành quan tâm cho nhau.

Hôm nay nói chuyện với một cậu bạn, đại khái câu chuyện cũng chỉ là về những con người mà cậu ấy cảm thấy rất "kì lạ" trong cuộc sống, họ không cư xử theo cách cậu ấy nghĩ là đúng, là chuẩn mực một con người nên làm. Mình nghe xong chỉ nhớ tới bạn hay nói với mình, "nếu không thể thay đổi người thì phải thay đổi mình thôi". Nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không hiểu, và cũng chẳng bao giờ hiểu được chuyện như vậy. Khi một người tự cho là mình thông minh hơn, người đó sẽ có xu hướng nghĩ rằng suy nghĩ của mình là đúng đắn, mà không hiểu được rằng, căn bản 8 tỷ người trên thế giới này đều đang đứng ở 8 tỷ vị trí khác nhau để nhìn cuộc sống.

Mình hiểu rằng cậu ấy cảm thấy bực bội vì những người đó, nhưng mình chỉ muốn cậu ấy hiểu là, nếu như họ không gây tổn hại gì đến cuộc sống của cậu ấy, vậy thì sao không đơn giản là bỏ qua thôi? Đôi khi mình cảm giác nhiều người tự làm nặng nề cuộc sống của họ bằng sự để tâm quá mức đến người ngoài. Ví như có một người trần truồng chạy ngoài đường, những người xung quanh có người không quan tâm, cũng có người cười đùa xì xào to nhỏ, lại cũng có người cứ thắc mắc trời ơi sao người ta lại làm vậy người ta không biết xấu hổ hả này nọ. Chuyện người ta có biết xấu hổ hay không đâu có liên quan gì tới bản thân? Mà nếu cảm thấy nó quá liên quan, như kiểu nhìn thấy không chịu được thì thôi cầm quần áo ra biểu người đó mặc vô. Cứ đứng đó dậm chân đấm ngực kêu than, nhưng cũng không làm gì để giải quyết, thì để làm chi? Để cho mình buồn mình tức đời bớt nhàm?

Ngày xưa mình chia tay người kia, đầu mình là một trăm câu hỏi tại sao như cái bài gì đó anh Ưng ngày xưa hát "tại sao tại sao tại sao em chia tay chẳng một lý do...", chỉ khác là người ta có cho mình lý do mà tại mình không chịu được thôi. Hình như lúc đó là lần đầu tiên bạn nói với mình câu trên. Mà mù quáng vì tình, nghe nhưng hổng hiểu. Giờ bình tâm lại, thấy đúng quá chừng. Không thay đổi được người ta, thì phải thay đổi bản thân mà thôi. Không có thế nào là tốt hơn, chỉ là bây giờ thấy đời bớt nặng, ráng bỏ được đam mỹ là có thể bắt đầu theo lối chân tu. 

"Ai đó làm bạn buồn một lần, là lỗi của họ. Buồn nhiều lần, là lỗi của bạn". Nhưng chính vì yêu  thương người đó, nên mới chấp nhận gánh lấy nỗi buồn. Ai mà không muốn sống vui, chỉ là không có ai có thể làm mình vui mãi được, ngay cả mẹ cha yêu thương như thế mà đôi lúc cũng cãi lời mà. Nhưng bởi vì có tình cảm, nên chấp nhận được. Sự đánh đổi công bằng.