![]() |
Đây là câu trả lời của một cô bạn dễ thương cho mình, khi mình trích đăng một câu trong Em chờ anh đến năm 35 tuổi, “Cậu nhìn con người này mà xem, miệng thì nói thích mình, nhưng lại cứ khiến mình buồn như thế.”
Từ dạo sang đây, hiếm khi nói chuyện với ai về nhân tình thế thái ngoài bạn. Xung quanh toàn người xa lạ, những người quen cũng thành xa lạ. Mà đã không quen thì chẳng việc gì phải dành quan tâm cho nhau.
Hôm nay nói chuyện với một cậu bạn, đại khái câu chuyện cũng chỉ là về những con người mà cậu ấy cảm thấy rất "kì lạ" trong cuộc sống, họ không cư xử theo cách cậu ấy nghĩ là đúng, là chuẩn mực một con người nên làm. Mình nghe xong chỉ nhớ tới bạn hay nói với mình, "nếu không thể thay đổi người thì phải thay đổi mình thôi". Nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không hiểu, và cũng chẳng bao giờ hiểu được chuyện như vậy. Khi một người tự cho là mình thông minh hơn, người đó sẽ có xu hướng nghĩ rằng suy nghĩ của mình là đúng đắn, mà không hiểu được rằng, căn bản 8 tỷ người trên thế giới này đều đang đứng ở 8 tỷ vị trí khác nhau để nhìn cuộc sống.
Mình hiểu rằng cậu ấy cảm thấy bực bội vì những người đó, nhưng mình chỉ muốn cậu ấy hiểu là, nếu như họ không gây tổn hại gì đến cuộc sống của cậu ấy, vậy thì sao không đơn giản là bỏ qua thôi? Đôi khi mình cảm giác nhiều người tự làm nặng nề cuộc sống của họ bằng sự để tâm quá mức đến người ngoài. Ví như có một người trần truồng chạy ngoài đường, những người xung quanh có người không quan tâm, cũng có người cười đùa xì xào to nhỏ, lại cũng có người cứ thắc mắc trời ơi sao người ta lại làm vậy người ta không biết xấu hổ hả này nọ. Chuyện người ta có biết xấu hổ hay không đâu có liên quan gì tới bản thân? Mà nếu cảm thấy nó quá liên quan, như kiểu nhìn thấy không chịu được thì thôi cầm quần áo ra biểu người đó mặc vô. Cứ đứng đó dậm chân đấm ngực kêu than, nhưng cũng không làm gì để giải quyết, thì để làm chi? Để cho mình buồn mình tức đời bớt nhàm?
Ngày xưa mình chia tay người kia, đầu mình là một trăm câu hỏi tại sao như cái bài gì đó anh Ưng ngày xưa hát "tại sao tại sao tại sao em chia tay chẳng một lý do...", chỉ khác là người ta có cho mình lý do mà tại mình không chịu được thôi. Hình như lúc đó là lần đầu tiên bạn nói với mình câu trên. Mà mù quáng vì tình, nghe nhưng hổng hiểu. Giờ bình tâm lại, thấy đúng quá chừng. Không thay đổi được người ta, thì phải thay đổi bản thân mà thôi. Không có thế nào là tốt hơn, chỉ là bây giờ thấy đời bớt nặng, ráng bỏ được đam mỹ là có thể bắt đầu theo lối chân tu.
"Ai đó làm bạn buồn một lần, là lỗi của họ. Buồn nhiều lần, là lỗi của bạn". Nhưng chính vì yêu thương người đó, nên mới chấp nhận gánh lấy nỗi buồn. Ai mà không muốn sống vui, chỉ là không có ai có thể làm mình vui mãi được, ngay cả mẹ cha yêu thương như thế mà đôi lúc cũng cãi lời mà. Nhưng bởi vì có tình cảm, nên chấp nhận được. Sự đánh đổi công bằng.

No comments:
Post a Comment