Ngày mình còn nhỏ, khoảng năm sáu tuổi gì đó, có vài cái cuối tuần cả nhà bốn người lại cưỡi trên chiếc Giấc mơ ra công viên Lê Văn Tám picnic. Hồi đó đâu có trò chơi điện tử, con nít chỉ cần thả ra công viên cho chạy giỡn la hét là vui vẻ rồi. Những buổi picnic đó, mẹ mình luôn mang theo sandwich và đồ nguội để ăn. Đặc biệt là đôi khi có cả thịt hộp Tulip. Ngày xưa thịt hộp Tulip mắc, là hàng do Việt kiều về thăm quê mang về bán kí gửi ngoài chợ cũ. Trừ thằng em mình lúc đó chưa lộ bản chất ăn như heo thì cả nhà ba người cùng chia nhau một hộp thịt nhỏ xíu. Chắc vì vậy mà trong ấn tượng của mình, thịt hộp Tulip là cái gì đó sang lắm, ngon ghê gớm lắm.
Rất lâu sau này không nhớ tới nó nữa, vì giờ hàng quán đồ ăn phong phú quá, đồ nhập khẩu cũng được bày bán nhiều trong siêu thị. Nhưng có một lần, dạo năm ngoái đi siêu thị, bỗng cảm thấy nhớ nhớ nên mua một hộp về. Không hẳn là muốn ăn, chỉ là muốn mua vì bây giờ mình đã có thể làm ra đồng tiền đủ để mua một thứ mà lúc nhỏ mình đã tưởng là mắc ghê gớm kinh khủng lắm (thật ra bây giờ vẫn là mắc). Nhưng đến ngày đi thì vẫn để đó quên chưa ăn.
Hôm trước làm sốt mayonese kiểu Việt, đi tìm thịt hộp Tulip để ăn cùng mà bên này chỉ bán của SPAM. Cũng mua về ăn thử, ăn xong mới viết cái post này. Thật ra mình vốn không thích ăn đồ ăn liền, cũng không thích những món chính dạng nguội. Cho nên khi ăn món thịt hộp này, cảm thấy hơi thất vọng. Không phải là hương vị ngon lành trong kí ức, cũng không có sự hớn hở thèm thuồng của ngày còn nhỏ.
Có lẽ cuộc đời luôn có những sự tồn tại đầy nhớ thương như vậy. Vài món ăn, vài nơi chốn, vài con người. Trong lòng luôn nhung nhớ khắc khoải ngày xưa ăn món ấy, ở nơi ấy, bên người ấy, thật vui biết bao, hạnh phúc biết bao. Đến nỗi không buông xuống được, đến nỗi cứ muốn tìm về để được nếm lại hương vị ngày xưa đó. Nào biết, tất cả chỉ là cảm giác của bản thân.
Người ta nói, quá khứ luôn là thứ đẹp đẽ nhất, bởi vì nó không bao giờ thay đổi. Bởi vì không thể nhìn thấy tương lai mờ mịt trước mặt, cũng không tin vào hiện tại luôn xoay vần, nên chỉ biết ngưỡng vọng những điều tốt đẹp trong quá khứ, như vầng trăng sáng trên cao mình vẫn luôn ngước nhìn mỗi khi buồn bã trở về kí túc xá giữa con đường nhỏ tối tăm vặng ngắt như tờ. Đẹp đẽ và xa xôi, không nắm được vào tay, nhưng cũng không ai có thể hủy hoại hay đánh cắp được. Mỗi lần ngước nhìn trăng, cảm thấy rằng có lẽ cuộc đời vẫn có chuyện tốt đẹp, dù là bây giờ mình không thể cảm nhận được đi nữa. Nhưng trăng vẫn đang tỏa sáng như thế cơ mà.
Có lẽ sự tồn tại của kỉ niệm là giúp chúng ta có thêm sức mạnh và tin tưởng để bước tiếp, chứ không phải để luôn chìm đắm cồn cào trong ngày xưa. Như món thịt hộp, nếu hôm nay mình không ăn thì có lẽ nó mãi mãi vẫn sẽ mang hương vị thơm ngon của ngày xưa trong lòng mình, chứ không phải chỉ là một món thịt bở rẹc và đầy mùi chất bảo quản.
Nên, chắc là cũng có những chuyện, có những người, hãy cứ để yên trong quá khứ. Để cảm thấy họ vẫn còn chút tốt đẹp trong lòng. Dù rằng vẫn muốn gặp lại họ nhiều. Dù rằng, vẫn không thể nguôi đau đớn vì họ.

No comments:
Post a Comment