Wednesday, December 29, 2010

Mơ hồ

1. Ngủ dưới nắng la đà ngoài cửa sổ là niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình.

Nhất là những ngày trời mát trước hoặc sau mưa, không khí đẫm hơi nước, làm dịu một phần gay gắt của nắng. Mình thích mùi hơi nước đó lắm, mát rượi như tự do, như bay bổng. Mưa cứ việc nhảy nhót trên mái tôn nhà hàng xóm, mình sẽ nằm ườn như thế, lắng nghe dù chả biết chính xác đang nghe cái gì, nghe tiếng mưa hay là tiếng lòng, rồi cứ thế mà ngủ luôn. Tỉnh lại, mưa đã qua, nắng cũng xa, cảm giác vừa xót xa của ngày tàn nhưng lại dịu dàng của đêm sắp tới.

Những ngày như thế, như hôm nay, thường làm mình vui ngây
ngô :)


2. Thường thì thiếu nữ thích một chuyện tình thật lãng mạn, tỉ như sẽ đụng phải người ấy ở một nơi nào ấy một cách bất ngờ, anh ta có thể nổi sùng lên và hai người sẽ quen vì cãi nhau; hay là một anh chàng galant ngỏ ý muốn xin yahoo của bạn để xin lỗi gì gì ý. Ly kì hơn là một câu chuyện anh hùng cứu mĩ nhân, đại gia gặp lọ lem, chàng mafia gặp nàng tu nữ, bla bla những thứ đầy rẫy trên phim Hàn phim Mỹ phim Tàu với cả truyện tranh lẫn truyện chữ.

Mình cũng thích và có đôi khi mơ về những chuyện như thế ý :")
Đã lâu rồi không thích một bạn nam nào đó. Nếu nói đến thích, mình sẽ nghĩ ngay đến những người yêu nhà mình, dù nó chả phải cái thích mà người ta muốn hỏi. Đến nỗi mình nghĩ mình đã quên cái cảm giác thích một ai đó. Có lẽ con gái tuổi Mùi tình duyên lận đận thật nhỉ, hì hì.

Có lẽ vẫn là thói quen chạy trốn những thứ không định hình được trong lòng. Có lẽ là do những thứ người khác nói, có lẽ là do nhiều thứ mà thế đấy... Ai bảo con người có thể sống bất chấp miệng đời chứ, chả ai cả, ngoài những người điên sống trong thế giới riêng họ.



3. Nếu là người yêu thì còn có cái lý để giữ nhau. Một chữ bạn chả là gì, cũng không thể bắt người đó quan tâm đến mình mãi được.

Aiz, tóm lại, hình như ai đó quên mình rồi ~.~ ai đó bắt đầu học trò giấu diếm rồi. Mình bị buồn ế...





4. Hạnh phúc đẹp nhất là hạnh phúc của ngày hôm nay.

Tuesday, December 7, 2010

bạn bị tủi thân :((

Hôm nay bạn Vô Ưu hơi bị ưu...

Bạn bị mắng rồi :( bạn buồn, bạn tủi...

Công nhận là lỗi của bạn, nhưng mà bạn cũng không nghĩ lỗi mình nhiều đến thế.

Bạn là dạng người chỉ biết cúp đuôi chạy thôi T^T

Người ta buồn đến nỗi chỉ muốn nằm trên giường ngủ luôn, mai cúp luôn, 10% điểm gì đó cũng mặc kệ luôn!

Thế nhưng...

Người ta vẫn muốn bấu víu vào cái hy vọng học bổng, dù cho nó có nhỏ bằng hạt mè hạt é thôi à~~~~

Người ta buồn da diết tha thiết, hận không thể chửi thẳng mặt đứa nào đem nói với cô á X(

Bay đây~~~~

Khi Vô Ưu không vô ưu, đời trở thành bài cải lương lê thê a~~~~

Thursday, October 14, 2010

[review] 明日の記憶 - Kí ức của ngày mai





Ngày trước, lúc đọc fic Colors, tôi đã bị ám ảnh bởi câu, "giữa người phải quên đi và người bị lãng quên, ai sẽ đau khổ hơn?"

Lúc đó, và suốt sau này, tôi luôn nghĩ rằng người bị quên sẽ đau khổ hơn. Vì họ luôn nhớ rằng mình bị lãng quên, mình đã biến mất trong người mình yêu thương.

Ngày đó, tôi khóc cho nỗi sợ hãi, sự vô vọng của họ khi chỉ có thể để người đó quên đi mình, trả lại cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp mà họ đã từng có cùng nhau.

Nhưng hyung à, nếu lỡ em quên……… và không thể nhớ được các hyung nữa…………… thì hãy tin là trái tim em vẫn nhớ và yêu các hyung………… rất nhiều…… nhé

Còn hôm nay, tôi khóc cho ông ấy, người phải quên đi những thứ mình yêu quý.

Người đàn ông trung niên bình thường, xấp xỉ tuổi ba tôi lúc này, đối với người Nhật thì vẫn còn trẻ lắm. Mang sự kiêu hãnh của một trưởng phòng, lúc nào cũng có thể nắm giữ mọi thứ và yêu cầu rất cao ở những nhân viên của mình, giờ đây không thể giữ lại kí ức của chính bản thân mình.

Tuyệt vọng.

Lúc đó, bao trùm lên tôi chỉ còn là nỗi tuyệt vọng khôn cùng của người đó. Và có lẽ đau hơn Min, khi ông ấy vẫn nhớ được là mình đã quên, biết được mình quên như thế đã làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào.

- Cho dù anh không còn là anh nữa?
- Em vẫn sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên anh.

Đối với tôi, bộ phim đã thể hiện được đúng tinh thần Nhật, con người Nhật dù tình huống phim không phải quá mới lạ. Nếu nói về sự lãng quên, có lẽ người làm phim nên đánh vào tình yêu, gia đình. Nhưng trong Kí ức của ngày mai, đó là công việc - sinh mệnh của con người Nhật, là tự tôn, là nỗi day dứt khi bản thân trở thành phế vật; người xem chỉ có thể nghĩ đây là phim Nhật, không thể nhầm lẫn lung tung như các thể loại phim Hàn phim Việt hiện nay (haha).

Và từ số movie Nhật ít ỏi mà tôi từng xem, tôi tự thấy rằng phim Nhật giống như một bức hình ghép. Đó không phải là một bức tranh cùng một chủ đề khổ lớn, mà bằng những khung hình nhỏ, người làm phim lại dẫn người xem đến nội dung phim đa góc nhìn.

Như là khi chủ lò gốm lừa ông ấy, chi 1500Y vì cho rằng ông ta sẽ không nhớ ra một việc nhỏ như thế. Nhưng chính là, những việc nhỏ nhặt lại được ghi chép rất tỉ mỉ. Không có cảnh giận dữ đòi tiền, chỉ còn ông chủ vội vàng mang tiền ra, và là tấm lưng người đàn ông thất thiểu bước đi.

Như là những mẩu giấy ở khắp nơi. Trong sổ tay, túi áo, cầu thang, cửa, bếp...

Như là hình ảnh ông ấy cúi gập người xin lỗi, rất nhiều lần, chỉ để được tiếp tục làm việc. Nhưng lại dễ dàng tha thứ cho người đã tiết lộ căn bệnh, khiến mình bị thuyên chuyển.

Như là đứa cháu mới ra đời, được chính ông đặt tên là Meboki - mầm sống.

Như là một phút không thể kiềm chế của người vợ, khi lúc trước bà và con đã phải im lặng chấp nhận sự vô tâm của ông với gia đình. Khi mình bệnh, khi con gái thi rớt đại học, khi con gái ngã xe, cũng chỉ có hai mẹ con.

Như là rất nhiều cảnh, chỉ có ông giữa phong cảnh thường ngày. Từ cửa sổ, từ hiên nhà, trên con đường, đứng lặng im vô thức, và ngày cứ thế trôi.

Như là ông tự mình đến viện dưỡng lão dành cho những người mắc bệnh, và mỉm cười nói rằng, tôi là đi tìm chỗ cho mình.

Như là ông đuổi theo bóng hình vợ mình ngày xưa, sống trong nó, và sáng hôm sau không nhận ra vợ mình bây giờ. "Xin chào, tôi là Saeki. Tôi đang muốn đến ga xe lửa, cô có muốn đi cùng tôi không?"

Như là vợ ông kiên cường chịu đựng, cuối cùng bật khóc, một lần khi cùng ông lúc biết được căn bệnh, hai lần khi trấn tĩnh nỗi tuyệt vọng của ông, và lần cuối cho bản thân, khi đã bị quên đi mãi mãi.

...

- Tên em là Emiko, E trong eda - cành cây và miko trong cây hoa ươm mầm. (tôi không chắc mình nhớ rõ chỗ này)
- Một cái tên thật đẹp nhỉ.

Đây là khi họ bắt đầu quen nhau lúc còn trẻ, và cũng lại là câu chuyện đó khi ông ấy quên vợ mình.

Có người hỏi, phim vui hay buồn, phim kết thúc có hậu hay không. Tôi thật sự không biết trả lời thế nào. Kết cuộc của phim là ông ấy sẽ mất tất cả, ai cũng biết. Như thế dĩ nhiên là buồn. Nhưng lại có những giá trị của cuộc sống trong đó. Nhưng đối với tôi, có lẽ chén trà gốm tên Mieko, xuất hiện ở đầu và cuối phim chính là đoạn vui của phim, là minh chứng cho tình yêu của họ.


(cái vấn đề thì là mà rằng hiện giờ mắt tôi sưng vì khóc gần 1 tiếng, não cũng nhũn ra theo nước mắt luôn rồi quá :">)

Tôi chỉ suy ngẫm về tên của bộ phim, Ký ức của ngày mai. Một người mất trí nhớ sẽ có thể có kí ức cho những ngày tới? Trong phim, kí ức ngày hôm nay là chuyện của ngày hôm qua, vậy còn ngày mai? Hay nó có nghĩa là, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy cùng nhau tạo nên kí ức cho ngày mai?


Có lẽ phim Nhật hay vì nó khó hiểu, và tựa đề này là câu hỏi cho mỗi người :)

Nói chung qua tuần lễ phim Nhật này, tôi nghĩ mình đã có cái nhìn thiện cảm hơn với movie Nhật. Còn drama Nhật thì thiệt sự là tôi không nuốt nổi :-< n ="))

Ôi, hnay khóc nhiều quá, chắc phải cho cả năm chưa khóc :))

Tuesday, October 12, 2010

Chuyện thiên hạ, và tôi. tập 2.

Không biết đã nói lần thứ bao nhiêu, nhưng những lúc như bây giờ, vẫn phải than rằng, cuộc sống thiệt là khó khăn.

Mình rất mệt, chỉ muốn im lặng thôi. Nếu ai cũng muốn nói thì ai sẽ nghe? Nếu ai cũng muốn ra lệnh, cũng muốn chứng tỏ thì ai sẽ làm theo?

Mình đã nhún nhường, vì mình nghĩ đó là tôn trọng người khác. Nhưng xem ra giống như mình đang làm con rùa rụt cổ thì hơn.

Mà thôi, dù mình có nói gì thì mai mốt mình cũng sẽ lại tiếp tục quan hệ với mọi người. Nhưng là trong nhiều phút nào đó, mình vẫn nhận ra là mình không thể thuộc về tập thể đó.

Cũng chẳng có gì mãi mãi, gặp nhau rồi quên nhau, đó là chuyện bình thường của những chuyện bình thường mà thôi.


Thursday, October 7, 2010

Nói.

1. Tốt nhất vẫn là nên biết nói những thứ cần nói vào những lúc cần nói.

Thiệt là hâm mộ những bạn có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Máu mà bốc lên đầu rồi thì cái gì ng` ta cũng nói đc hết a~~~ Thiệt là [-(

2. Và còn nữa là, thuốc uống nhiều cũng sẽ lờn, huống gì cằn nhằn mãi thì ai cũng phải chai lì. Mềnh hiểu được cái lý thuyết là có những thể loại người giống Chí Phèo, ko thích giao tiếp bằng lời nói mà bằng chửi lộn; cơ mà nói mãi thì tai mình cũng chẳng buồn nhúc nhích. Nói ít hiểu nhiều, thế là tốt nhất.

Mà hình như mình nói lại thì ko sao, chứ mình ko nói lại thì buồn bực như ko ai có gây cùng, cứ thích nói thêm =))

3. Nhiều khi mình nghĩ, buông rơi mọi thứ lúc này cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Không có gì để mất.

Mình cũng không hiểu bản thân mình nốt.

Đang đọc một truyện, người ta nói quá khứ ảnh hưởng đến nhân cách con người rất nhiều. Nên đối với một người không quen được nhận yêu thương như mình, sẽ rất khó để yêu một ai đó hơn bản thân.

Đôi khi thấy bạn bè ghen tị, nhà mình hay quá vui quá, nhưng bây giờ khi mình đã lớn, những cái vui đó cũng dễ tạo ra hơn. Cứ coi như là hùa theo, vun vào cho mọi người cùng vui. Còn khi nhỏ, có lẽ không ai đủ kiên nhẫn với một đứa nhóc cả =.=

nói nhảm nói nhảm thôi, mà ai biết được, nhỉ...

Monday, October 4, 2010

tiền ơi là tiềnnnnnnnnnnn~~~

Xin đừng nói với mình, tuần này lại là tuần xui của mình =((

Đừng =((

Mình buồn quá T_______T sao lại nỡ lòng nào làm thế w mình

Sáng thì bị cầm nhầm cuốn bt đọc.

Rồi lại phát hiện ra mình đã "hồn nhiên" bỏ cái biên lai để lấy giấy báo thi N3 =((

Rồi giờ lại biết được mình đã để vuột mất 45k đi =((

Đồng tiền đi liền khúc ruột mà =.= xin đừng làm thế w mình *òa khóc*

============

Hôm nay Quân tử chi giao chính thức hoàn

88 chương, 500 trang word và 1 tháng rưỡi :x

Dù kết thúc ko phải là quá ngọt ngào, nhưng nếu đọc hết cả truyện thì sẽ thấy những câu ấy rất rất rất quý giá :"> vì cả truyện chả có 1 câu tỏ tình nào hết. Không có yêu đương ngọt ngào lãng mợn, ko có anh em âu yếm, nhưng lại rất Lam Lâm :x

Nói chung là mình nhất định phải viết review cho bộ này \:D/

============

Sáng cầm 100k cho 1 tuần

Trưa về còn có 82k

Lòng đau đớn

Sao mà ra đi lẹ vợi :-<

Cứ vầy chắc mình thành kiệt sỉ thiệt =))



***Bonus: niềm an ủi cho tâm hồn thiếu nữ muộn phiền***




cái đồ lừa tình



vẫn lừa tình




không thích mèo, nhưng ông bà bảo, yêu nhau yêu cả đường đi lối về :"> thế nên... :"> *ngại quớ*

Sunday, October 3, 2010

Lải nhải

Tình hình là mình vừa bị cảm, hình như cũng ảnh hưởng đến tiêu hóa. Ăn gì cũng ko thấy ngon, mà thê thảm nhất là ăn xong sẽ đau bụng :(( Mình đã phải ăn tô phở trong đau khổ và tiếc nuối, biết vậy ở nhà cho rồi =.=

Tuần sau, hay đúng hơn là từ ngày mai là mình bắt đầu ktra tập trung. Rất là lo lắng :-s Mình cố gắng nhồi nhét kanji vào đầu, mà sao nhiều quớ >.< tại sao mình lại phải học chữ "tia tử ngoại" với cả "hiện tượng toàn cầu hóa" cơ chứ :(

Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất là, mình đang không có hứng học *____*

Có nhiều chuyện nghĩ mãi không xong, dẹp nó qua một bên thì lâu lâu nó lại chọt chọt vào tim mình, làm mình bị ngứa ngứa bực bực. Nhưng muốn giải quyết nó thì lại phải đụng chạm đến nhiều chuyện mình không muốn và không thể nghĩ tới.

Mình đã treo lại cái bùa đuổi mộng (hình như thế) của bạn mình lên, tình hình là mình mơ nhiều hơn =)) nhưng lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Thế là tốt rồi :)

...

thật ra bây giờ mình cũng không biết nói gì nữa

những chuyện như vậy rất là nhảm nhí nhở, nhưng mình cũng không biết kể gì khác, chỉ là mình muốn kể chuyện mà thôi.

thừa nhận là mình đang hơi buồn một tí, chắc do trời mưa lất phất

Sang tháng 10 rồi, lại là một tháng mới :) nhanh quá đi, sắp mất tuổi 18 rồi

Sunday, September 26, 2010

lang thanh lượm lặt rồi viết vài dòng thôi

"...là một hạt bụi vương vào trong mắt hắn, khi giấu ở trong đáy mắt thì đau đến không thể thấy rõ sự vật trước mắt. Khi đem nó ra khỏi mắt rồi, lại không khỏi lệ tuôn mãi không thôi…"

Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa

Tiếng Nhật cũng có một câu thành ngữ dính tớ mắt kiểu vầy, thay vì mình nói "nhìn hoài không chán" thì lại là 目に入れても痛くない - bỏ vào mắt cũng không đau. ^^~ dễ thương ghê hen

Rất thích câu trích dẫn. Nếu được mình cũng muốn đem người đó bỏ vào mắt, vào tim, dù không thấy rõ trước mắt cũng không sao, có người đó ở bên là tốt rồi :)

"Nếu như cậu què rồi, tớ sẽ là đôi chân của cậu.
Nếu như cậu mù rồi, tớ sẽ là đôi mắt của cậu.
Nếu như cậu điếc rồi, tớ sẽ là đôi tai của cậu."
Những năm tháng hoàng kim

Thực ra mình cũng rất rõ, những thứ tình cảm đẹp thì dễ làm say đắm lòng người, nhất là những thứ như tiểu thuyết, vì nó hiếm khi nào có thật. Phải lòng những câu nói ngọt ngào như thế này, nhưng lại thấy thoải mái khi đọc Lam Lâm vì tính "thật" của nhân vật nhiều hơn. Rắc rối nhỉ...

Dạo này viết entry lại rất hay xóa, đã 3 4 cái entry bị chết non rồi. Không phải lần đầu tiên bị nói, nếu mở lòng ra một chút thì sẽ tốt hơn. Nhưng mình có mở mà, vì người ta không hiểu thôi. Đôi lúc mình thấy, người ta chỉ thấy cái người ta muốn thấy, giống như kiểu vì thấy nó sáng mà cho nó là mặt trời, thực chất chỉ là một ngôi sao mà thôi. Nhưng là, muốn sống dễ dàng hơn một chút thì nên, và chỉ cần cho người ta thứ người ta muốn từ mình, thế là đủ, nhỉ?

Mình có nghĩ đến MH, đôi lúc không hiểu nổi sao người đó lại có thể dịu dàng và dễ tha thứ đến thế? Làm mình nghĩ rằng dù có chuyện gì cũng không sao, chạy đến bên người đó trốn là được, hề hề :'p

Giờ đã hiểu tại sao, khi làm việc nhóm không nên làm chung w những người quen :-<>

Chán trễ giờ, chán than thở, chán trì hoãn, chán bàn lui, đủ thứ là cái chán a~~~ Nói mềnh khó tính đi các bạn trẻ, mơi mốt các bạn đi làm còn kinh khủng hơn ý >:)

Ê hê hê, tự nhiên chờ đến năm sau MH về, nhất định phải túm cổ bạn lên ĐL mua nón mua áo :"> thiệt là muốn đội nón len chụp hình ghê :"> thích làm mấy trò dễ thương ngu ngu ý XD

Ê hê hê, và mình muốn có người yêu :">>>>>>> mềnh sắp lớn dồi, mềnh muốn có người yêu a~~~ tiêu chuẩn không cao lắm đâu, đừng bị ngu và vừa tầm cho mình dựa *cỡ 1m8 và nặng trên 70kg là ổn =))*

Điên ý =))

À, hôm nay thấy mặt trăng buổi sáng, có bạn bảo vậy là hên, hy vọng tuần sau hãy hên thiệt, vì tuần sau mới ktra a =)) ktra tập trung luôn =(( đau khổ thiệt

Tuần mới vui vẻ, Vô Ưu và những người bạn ^^~

Friday, September 17, 2010

Đôi khi, em lại nghĩ thế đấy.

Muốn gào lên rằng, em chỉ muốn sống hạnh phúc.

Nhưng cuộc sống có bao giờ thật hạnh phúc? Đường đời là đồi núi trùng điệp, đôi khi em tưởng mình đã chạm được vào hạnh phúc của mình, thì rơi xuống, em ngỡ ngàng.

Đôi khi rơi thật buồn, khi biết mình đã mất đi thứ gì, em đã vươn tay níu giữ nó khỏi định mệnh, nhưng con người thật nhỏ bé. Em buồn suốt cả hành trình xuống núi ấy, con dốc hun hút khiến em dù bước những bước thật nhỏ xa rời hạnh phúc cũng cảm thấy mọi thứ đang vụt qua nhanh quá. Em sợ mình quên, em tiếc hạnh phúc ấy.

Đôi khi rơi thật hẫng, khi ta không biết mình đang rơi. Rồi, uỵch một cái, em thấy mình đau thật đau. Quay đầu lại chỉ thấy một mảnh xa vời vợi. Chả biết từ lúc nào em đã bị đẩy đi, xa mãi. Em đứng nơi đây, chơi vơi lạc lõng. Tưởng như hơi ấm đó vẫn mới chỉ khắc trước, một giấc mộng tàn thật buồn. Nên em không biết phải làm gì, nên em chỉ có thể đứng yên, hoang mang.

Đôi khi em cảm giác quá chơi vơi giữa cuộc sống này. Dù biết yêu thương vẫn hiện hữu, nhưng nỗi bất an không kiềm được những lúc không thể cảm thấy nó. Em chỉ muốn bỏ tất cả yêu thương mình có vào một chiếc hộp, giữ cho riêng mình, nhưng em rất sợ một ngày mở ra chỉ thấy mình đã cất giữ một mảnh ảo tưởng, và giết đi một mảnh chân tình. Có một thời em ngây ngô, giữ thật chặt thứ mình cho là quan trọng nhất, để không mất nó, nhưng nó đã chảy thành muôn vàn hạt cát, đã chảy qua từng kẽ tay em. Cuối cùng vẫn là không thể giữ được tình cảm. Mở tay chỉ thấy một nắm tàn phai...

Những lúc như bây giờ, chỉ muốn có ai đó ôm em, hoặc nắm lấy tay em, chạm vào em hoặc đánh mình một cái cũng được, để biết rằng bên cạnh vẫn còn có một ai đó.

Cô đơn, thật sự rất đáng sợ... :)



Tuesday, September 14, 2010

Khi Sài Gòn mưa

Khi SG mưa, mà phải mưa thật lớn cơ, người ta bỗng nhận ra nhiều điều...

Rằng là, Ủy ban nhân dân Tp.HCM quyết không để SG thua kém thủ đô Hà Nội. Người người cùng ngập, nhà nhà cùng ngập, ta có phở HN, bún chả HN, năm nay có thêm "nước ngập Hà Lội". Ngập từ mắt cá chân đến nửa bắp đùi, từ nước thiên nhiên *nước mưa* đến nước bất thiên nhiên *nước cống* dâng tràn khắp nơi. Nhờ ơn các chú cầu đường, những con đường từ không ngập nay thành ngập, rất ngập và cực kì ngập. 19 năm sống ở SG, những con đường chưa bao giờ lên nước năm nay đã tràn nước, thi thú biết bao! Sông có cá lội, đường có rác bơi, bảo đảm để người đi đường không cảm thấy tủi thân mà có thể tưởng tượng mình đang được đi giữa dòng sông thành phố. Nhưng vầy thì còn quá chán, ổ gà ổ voi cứ năm mười mét lại được thiết kế 1 cái, tạo cảm giác dập dìu theo làn nước.

Ôi, đừng than thở, phải biết tận hưởng những gì thành phố đã cố gắng xây dựng dành riêng cho mùa nước lên đi chớ!

Dọc những con đường ngày mưa, nhìn ngắm từng làn xe hơi mà ngậm ngùi, dân ta sao giàu quá! Xe lớn xe bé, 4 chỗ 5 chỗ 7 chỗ, xanh đỏ tím vàng gì đủ cả. Xen vào đó là những anh bus mạnh mẽ và các anh du lịch chậm rãi, cảnh tượng hùng vĩ như 1 đàn voi ma mút di chuyển từ đường này sang đường khác, không nơi nào là không có. Thế rồi anh xe bus bấm còi, anh xe hơi chửi, đặc biệt là anh taxi ko la ko chửi chỉ im ỉm vọt lên, lách qua lách lại dù anh cũng chả nhỏ bé là bao. Cảnh tượng trở nên ngày càng hãi hùng khi xe kẹt cứng đã 15'. Khi đến trường, thầy người Nhựt đã bảo "Nhờ ơn trời mà em đến được!". Vâng, nhờ ơn trời chứ không là đã phải 30' rồi.

Mà đặc biệt là dân ta rất thích chơi cano lướt sóng nhé! SG ko có cano, ta cứ xe tay ga chạy cái ào vô vũng nước, nước bắn tung lên 2 bên tạo thành cảnh tượng rất cool như khi ta đi ngoài biển ý. Chỉ mỗi tội nước này là nước cống, và có những con người đáng thương *như mình* đã được hứng cái sóng ý một cách đầy cam chịu.

Và cuối cùng, món quà khuyến mãi không thể thiếu đó là: muỗi! Chúng ở khắp nơi, như ve sầu báo hiệu mùa hạ, muỗi báo hiệu mùa mưa. Ngày sau chúng ta sẽ có bài thơ, tiếng muỗi vo ve như tiếng mưa tí tách~~~

Lâu lâu người ta cảm thán ghi lại thôi a~ SG chúng ta thiệt là ngày càng phát triển a~~~

Friday, September 10, 2010

Đón tân sinh viên a~

Hôm nay cũng được thỏa ước nguyện, làm sempai đón kouhai khóa K36! :")

Vắng như mình dự đoán, nhưng chương trình lại không được suôn sẻ như đã nghĩ. Không thích giành việc của ai, nhưng nếu làm việc với danh nghĩa tập thể mà như thế thì thật sự là quá thất vọng. Không phải màu mè là thể hiện được tài năng của mình, một ppt hay chỉ cần thể hiện được nội dung nó cần có, mang nhiều hình ảnh và có chú thích rõ ràng càng tốt. Nền hay hiệu ứng hay font gì gì đó chỉ là những thứ phụ. Thế mà dù 2h đã làm, 12h30 bạn mới bắt tay vào làm ppt mà vẫn ráng cho slide bay nhảy lung tung, mình cũng coi như không còn gì để bàn với bạn.

Các bạn năm 1 năm nay nhìn cũng dễ thương, đi đúng giờ (thiệt là ngại là khi chúng mình tất tả chạy lên thì các bạn đã ngồi vào kha khá rồi :'p) Sau khi làm trò hề nhặng xị trên bục lúc chuẩn bị, chúng mình lại tiếp tục bu bám phá đám ở cuối lớp, mặc kệ sự tồn tại của các cô =)) Lê Vy dẫn chương trình đúng là xịn! Lần sau làm là mình biết moi ai ra rồi >:) Èo ồi, còn bị cô Chi xỉa cho mấy phát không còn gì để nói =))

Cái bạn trẻ nào hồi sáng bảo T7 tuần sau là trung thu, làm mình bị hố :-w tận T4 tuần tới cơ mà =.= Trung thu này các bạn thích đi Pepperonis ăn pasta hay đi trà sữa đêy =)) mờ năm nay bánh giảm giá sớm, hnay đi đã thấy giảm 10%, mua 1 hộp tặng 1 cây bánh pía *ăn lòi bản họng*. Dưng mờ đến hôm ý thì mình sẽ được mua 1 tặng 1, thậm chí mua 1 bánh tặng 1 hộp nữa kìa =)) Năm nay không chơi đèn cầy *do phòng chống cháy nổ*, không chơi đèn pin *tẩy chay hàng TQ*, mình sẽ chơi đèn xeeeeeeeeeeee - nghĩa lờ chạy xe khắp phố phường ý mờ :")

Mai học tiếng nhật tổng hợp *chúa ơi* lại phải lê tấm thân nặng nề lên LVS :( chỉ được cái yogurt hũ trên đó ăn ngon :"3 mai có bánh trung thu CHÙA của bạn Chiêu nữa *há há*

Thursday, September 9, 2010

Đôi điều cho [Vô Ưu]

  1. Lần này làm nhà, bỗng thích một cái tên gì đó "trừu tượng" hơn, ẩn danh hơn. Thế là [Vô Ưu] được sinh ra. [Vô Ưu] - không ưu sầu, nếu cuộc sống lúc nào cũng thế thì hơi vô vị, nhưng vẫn cần lắm những lúc để bản thân được vô ưu mà sống tiếp. Hy vọng đây sẽ là một nơi như thế.

  2. Dù là [Vô Ưu], nhưng đôi khi *hoặc khá nhiều khi* những bài viết sẽ mang màu sắc không được hòa bình thánh thiện cho lắm khi viết về "ngày" của mình. Xin hãy thông cảm, vì muốn không ưu phiền thì người ta cần phải có chỗ trút cái đống xà bần của cuộc sống trong người ra đã :")

  3. Từ ngày 360 chết, mình đã lân la rất nhiều hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng có bóng dáng của mình. Nên chuyện mình lâu lâu đi biệt xứ bỏ hoang blog là chuyện phình phường :") Xin thứ lỗi a~~~

  4. Khả năng văn chương đã bị bào mòn theo thời gian, nhiều khi bức xúc lắm nhưng cũng chẳng còn hơi để nói, rồi lại phải ngó qua nghía lại xem có ai nhòm trộm blog mình đem rêu rao chốn thị phi không. Để đây là nơi quan tâm chia sẻ nhau thì tốt, đừng biến những gì mình chia sẻ trong này thành một-thứ-gì-đó-mình-không-muốn-biết :)

  5. Nếu ổn định được ở đây thì mình muốn tìm lại những entry tâm đắc của 360 và repost :"p Tuy là đồ cũ thôi nhưng có lẽ chất lượng hơn hàng mì ăn liền dạo này nhiều *thở dài*
Tâm tình vài lời thế để khai trương nhà mới thôi ý :") *chủ yếu là thử xem viết bài xong nó sẽ có giao diện thế nào =))*

Ngủm đây

Ngủ ngon *ôm ôm lăn lăn té*