Thursday, December 8, 2011

Một chuyến đi xa...


đây là một chuyến du hành, không rõ ngày về.

đi một mình.

trong balo chỉ có tình yêu chân thành là hành trang duy nhất. 

giờ trời đang mưa.

hy vọng cuối con đường này sẽ là một bến bờ bình an...

nơi đó, có anh không nhỉ?

~*~*~*~

Mẹ, trời đang mưa.

tim con cũng chìm trong nước. 

nặng trĩu và mềm oặt.

Mẹ, bao giờ trời mới nắng để con hong tim cho tình đầy lại?

Mẹ, bao giờ Mẹ con mình mới qua được nỗi đau đầu tiên này của con?

~*~*~*~

Saturday, November 19, 2011

Về nhà.

Một ngày xx nào đó trước đây, có một cô gái chưa phải đụng tới tình yêu đã hùng dũng nói rằng, yêu là yêu, ai cứ làm việc nấy, việc gì phải quản nhau.

Hôm nay, sau một ngày đi chơi đã đời về, cô gái đó hăm hở gọi điện thoại cho người yêu, nghe tiếng tút tút dài trong 1' mà cảm giác muốn đập luôn điện thoại vì không tin nổi. Đi đâu mất tiêu rồi?

Rồi cô gái nhớ lại lúc hớn hở đứng trong quầy lưu niệm mua quà cho ai đó. Cái này không hợp, cái kia có lẽ anh không thích, đủ thứ. Sau đó cô gái ý còn nghĩ đến chuyện phải làm gì đầu tiên, lên kế hoạch sẵn để làm xong nhanh chạy xuống với anh.

...

Nói chung là cô gái ý vẫn biết là mỗi người có một cuộc sống riêng, không ai thích cuộc sống mình bị can thiệp, quản thúc. Chỉ là cô gái khó chịu, và hông nói ra thì sẽ điên mất.

Rồi thì mai anh cũng về thôi ý mà.

(hoặc có thể là anh chẳng đi đâu, chỉ là bỗng dưng thấy chán có một người yêu như cô, thế thôi)

Và cô gái phải tập quen với những chuyện như thế. Rằng trên đời này chẳng có thứ tình yêu tuyệt vời hoàn hảo như tiểu thuyết, chẳng nên hy vọng nhiều để phải thất vọng ê chề. Rằng cuối cùng thì thời gian mới là minh chứng tốt nhất.

...

Chỉ là hôm nay cô gái này rất buồn vì không có người nói "Em về rồi à" với mình nữa...

Friday, October 21, 2011

Thứ sáu, 21/10/2011


  • Mình có phần sợ hãi bạn Ấn Độ chung nhóm, cứ đợi mình nói xong là bạn ý bảo nói lại lần nữa, bạn ý ko hiểu :-s
  • Book off sách rẻ quá, dưng mà đọc mỏi mắt quá, ko biết nên mua cuốn nào luôn =.=
  • Đồ ăn sẵn trong siêu thị phải nói là rẻ vô ngàn. Mua 3000¥ sashimi, onigiri với 6 lon bia, thêm con cá sanma, ăn nó ứ xD dưng mà mình vẫn thích hàu chiên nhất xD
  • Sáng đi tìm đền thần, toàn gặp người già ko. Nói chung ai cũng rất tốt, tuy là có người chỉ đúng người chỉ sai =)) Và đường ở Nhật là đường cái thì thôi ko nói, chứ là hẻm thì thua, ko có tên cũng chả có số mà tìm =))
  • Misson đau đớn nhất: kêu gọi mọi người nói tiếng nhật thay vì tụm năm tụm bảy nói tiếng nước mình =.= dưng mà với một đám VN ngày nào cũng ăn nhậu thế này thì =))
  • Rốt cuộc hnay trời lại ko thèm mưa, mai mình đi thì nó lại mưa :(( thật là đau đớnnnnnnnnnnnnn

Thursday, October 20, 2011

Thứ năm, 20/10/2011



  • Misson hôm nay là nhớ tên các bạn, nhưng vẫn chưa nhớ hết được và hay bị nhầm =.= thầy Kurihara và cô Yazawa rất đáng yêu xD
  • Đi trung tâm mua sắm AEON. Đồ siêu đẹp và siêu mắc =)) thực ra cũng không mắc lắm, nếu không nhân ra tiền việt. Có mấy cái xà bông cục làm đủ thứ mùi và hình, bánh trái đến Hallowen, rất ngộ mà cũng không mắc lắm (800Y). 
  • Đồ ăn sẵn (chiên) khá rẻ. Cá hồi cũng rẻ ơi là rẻ =p~ Sashimi và sushi ở siêu thị cũng rẻ, các anh bảo ăn ngon và bao ko ngộ độc =)) 
  • Ăn mừng 20/10, mấy ông anh nói chuyện cười đến chết. Ăn uống no nê phủ phê :"> hồng nhật ngon ơi là  ngon.
  • Chỗ mình ở xe hơi phóng như điên trên đường, nhưng luôn luôn nhường xe đạp và người đi bộ. Từ lúc qua đến giờ chưa nghe thấy tiếng bấm còi xe bao giờ. Gửi xe cũng rất vô tư, tự chạy vào bãi tự khóa.
  • Vé số ở đây bán thành quầy rất thú vị :))
  • AEON siêu lớn O.o
  • Đèn đỏ rất ngộ, thời gian chờ cách nhau rất dài. Xe đạp thì đi bên trái thay vì bên phải, và thường sẽ đi trên lề. 
  • Bán hàng trong siêu thị vẫn giảm giá được :))

Sunday, October 2, 2011

Tháng 10 bắt đầu bằng một cơn bão...



1. Là mình nói bão thiệt, nghe đồn đổ vào miền Bắc, miền Nam cũng chịu nhiều ảnh hưởng. Vỡ đê, nghe nói vườn cây cô mình dưới Đồng Tháp ngập chết hết mấy trăm cây mít cây ổi chỉ mới tròn 3 tuổi. Thương cây, thương cả những người ngồi trên mái nhà, trên xuồng, trên cây nhìn mảnh đất hôm qua mình còn cày cấy giờ là mênh mông nước bạc. 

Nhưng, năm nào cũng thế, sau đó lại tiếp tục là những ngày cày cấy, lũ đến rồi cũng sẽ đi. Có người con bỏ xứ mà đi, thà làm công nhân quèn còn hơn nhìn cảnh mồ hôi nước mắt bị nhấn chìm chỉ trong vài phút. Có người cha vẫn bám xứ ở lại, dù thằng con có thành ông sếp muốn rước ổng lên ở nhà cao cửa rộng, chỉ vì không xa được mùi đất, mùi nắng, mùi mồ hôi, mùi cây cối sinh sôi nảy nở. Ổng muốn nói, mày qua một đợt bão thì tao qua một chục đợt rồi con, và tao vẫn phây phây đó thôi. Ai cũng bỏ đi thì ai sẽ làm đê đắp bờ, ai sẽ gieo hạt nuôi cây, ai sẽ xếp từng quả xoài quả mít vào những chiếc cần xé rồi chuyển lên thành phố, cuối cùng phải đổ đường bán rẻ vì không cạnh tranh được với hàng Thái hàng Trung. 

Người ta không ngại khó, chỉ ngại những gì mình bỏ ra không được đáp đền. 


2. Chủ nhật đầu tiên của tháng 10, nằm dài như con mèo lười, nằm đến chóng mặt, đắm đuối với em lap đến đau mắt.

Mình đã suy nghĩ, đang suy nghĩ, có dấu hiệu sẽ tiếp tục suy nghĩ. 

Nghĩ nhiều nhất là "yêu", rồi đến "con người". 

Phải mà đừng nhìn thấy mặt xấu của người khác. Phải mà cứ ngây ngô sống và tin, và yêu. Bị tổn thương cũng sẽ đứng dậy đi tiếp. Thất bại rồi sẽ tới thành công.

Hình như mấy cái đó chỉ có trong truyện tranh 8->

Cũng tự nhiên như việc nghe tiền yên sẽ nhắm được khoảng bao nhiêu tiền việt, giờ nghe một câu nói cũng đoán được ẩn ý. Để làm gì, biết cũng chả để làm gì. Mình không có cái can đảm chỉ thẳng mặt hét rằng, "Mày chỉ làm vậy vì bản thân mày thôi!", cũng không đủ khôn ngoan và rảnh rỗi để tính kế chơi lại người ta. Đằng nào thì dù có bị để ý, bị chỉ trích, xoi mói, dòm ngó, bươi móc các thể loại thì mình vẫn muốn và vẫn cần làm thế. 

Mình chỉ hy vọng cái thể loại để ý, chỉ trích, xoi mói, dòm ngó, bươi móc hoặc nói thẳng mình, hoặc nói khi không có mặt mình. Mình rất cáu cái kiểu đứng trước mặt mà nói nhỏ sau lưng. Và thiệt ra mình cáu hơn vì mình biết các bạn nói cái gì luôn ó.

Ít ra thì cảm ơn trời, không phải bạn nào của mình cũng vậy.


3. Còn 16 ngày nữa (2 tuần 2 ngày), mình sẽ xuất ngoại lần đầu tiên. Thực ra nếu không là Nhật mà là Campuchia, Lào hay Thái Lan thì mình vẫn hồi hộp. Có lẽ thích nhất, ngoài chuyện được cho tiền xài, là được đi với một đoàn người không quen không biết đến một nơi xa lạ. Google sẵn rất nhiều thứ, nhưng có vẻ là thực tế khi sang đó sẽ vô cùng khác 8->

Vali chưa lấy về, áo lạnh chưa lấy về, khăn choàng chưa lấy về, áo khoác mới chưa mua, túi mới chưa mua, bra mới chưa mua, giày mới chưa mua. Chỉ có quần áo thì vẫn tiếp tục mua, mặc dù có thể là không mặc được vì quá lạnh =))

Tuần này cũng sẽ qua rất nhanh, tuần sau cũng sẽ qua rất nhanh, rồi T4 tuần sau nữa là mình đã lên máy bay. Ồ ye!


4. Hôm nay mình sẽ đi ngủ sớm. Kết thúc một chuỗi những suy nghĩ không cần thiết, sự lười biếng cũng phải bỏ đi thôi. 

Và mình cũng sẽ không ngây ngô nghĩ, yêu một người là cả một đời nữa :)

Tháng 10, em tự cho một tình yêu của mình uống thuốc ngủ tự sát. Một cái chết nhẹ nhàng. Em không có nhiều hy vọng, vì vậy đừng phí hoài em nhé.

Ngoan ngoan, vẫn có ai đó yêu em mà...



Wednesday, September 21, 2011

Tháng 9, em muốn nhìn thấy một vì sao



1. Thu SG, theo cảm giác của mình là mù mịt. Trời sẽ nhiều mây, hoặc mưa phùn rất là dở người, vài ba tuần thì mưa ào như thác đổ. Có những ngày nắng vàng, nhưng không đến nỗi như mấy tháng hè, và những ngày mặc dù nhìn thì rất mát mẻ nhưng ra ngoài thì nắng âm thầm cạp vào da.

Mây rất nhiều. 

Trong lòng mình bây giờ cũng có rất nhiều mây. Đó là một cảm giác không mấy dễ chịu.

Giữa ranh giới biết và không biết, hiểu và không hiểu thì có một loại là không muốn biết cũng phải biết, không muốn hiểu cũng phải hiểu. Vì hiểu nên không có gì phải buồn, nhưng thật ra nếu không hiểu gì cả, để lòng buồn thì có khi lại thoải mái. Đó là thứ cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Mây, nhiều khi che nắng, nhưng cũng lắm khi khiến ta chả thấy được bầu trời thật. 

Có lẽ là hiện giờ mình vẫn đang vạch đường giữa những cụm mây tháng 9. Mình chẳng biết nên đi về phía mặt trời hay đi về nơi mưa rơi. 


2. Mình nói thật là mình CÓ ghen ăn tức ở. Nhưng thiệt tình là hình như chỉ cần gắc mác LUYỆN THI, NÂNG CAO... vào thì các bạn ùn ùn đổ nhau đi học, để chứng tỏ ta đây cũng là thành phần thứ dữ học trong lớp nâng cao chăng? Mặc dù là mình CŨNG đăng kí, nhưng mình tự thấy mình đứng ngoài vòng thị phi vì mình KHÔNG có cơ hội thi nữa dồi =)) Mà mình nói thật, luyện mánh thì không khó, nhưng lúc phỏng vấn thì rất khó lấp liếm bản chất các bạn trẻ ạ =;


3. Thật sự thì mình vẫn đang sống rất tốt. Chỉ là đôi lúc mình cảm thấy như bị chìm xuống đáy của tuyệt vọng, xong lại tự nổi lên đỉnh của hy vọng. Lang thang từ thái cực này sang thái cực kia, mình đang tìm kiếm một điều xyz.


4. Một người sẽ xoa đầu mình, ôm mình trong lòng và siết chặt mình, dịu dàng nói "Ngoan nào."

Người đó đang ở đâu? Mau đến đi, để mình sẽ không còn muốn buông rơi thử nữa. Vì mỗi lần mình thử rồi thì chẳng lần nào ctrl+z nó lại được.

Sunday, July 31, 2011

Gửi bạn Sài Gòn cuối tháng bảy

















Những ngày lạnh hiu hắt hiếm hoi của Sài Gòn. Trời không mỉm cười tỏa nắng, sáng sớm đã khóc nức nở, rồi khóc sụt sùi sụt sịt, tối thì thở dài từng cơn lạnh buốt hai tay hai chân.

Bạn Sài Gòn, tuy rằng bạn như vầy là hông ngoan, nhưng mình thích bạn như vầy. Mình nằm nhà trùm chăm thiệt là thích ó~ Bạn lạnh vừa đủ để mình không cần bật quạt (nhưng thật ra mình vẫn phải bật quạt trùm mền vì muỗi =.=") và không phải đeo găng tay mà chat như hồi đầu năm.

Duy chỉ có một cái, bạn mà càng lạnh là mình càng thèm ăn :-s điều đó ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến trái tim và bao tử của mình. Ôi cái thời đại ăn kiêng mặc hở :-< nó khiến mình không được tận hưởng sự sung sướng tột cùng khi ở bên bạn, bạn Sài Gòn đang trái gió trở trời ạ.

Trùm chăn ôm điện thoại, thấy là những ngày này mà đọc truyện tình cảm ấm áp thì cứ như tự đày đọa tinh thần. Bạn cũng rất khao khát có người để mà ôm và được ôm, nắm tay và được nắm tay. Biết ngày nào đây~~~ :"(

Lúc này là nửa đêm, hít một hơi, lạnh đến bao tử luôn á~

Đêm lặng và lạnh khiến sự cô đơn được dịp vùng dậy ngọ nguậy làm ngứa ngáy lòng nhau.



"Can you see me, from who you want to be?"



Sunday, June 12, 2011

Cảm thán phận fan gơ

*sinh vật thần thánh có tên là fan gơ*


*không hề xa lạ =))*

~*~*~

Dân tình nôn nao xôn xao vì JYJ đến VN.

Dân tình tranh nhau tìm vé 500k để nghe trai hát 3 bài

Dân tình lặn lội đường xá xa xôi, đổ xô đi đón zai, để được nhìn zai trong 5s (nếu may mắn là zai ko đi đường VIP)

Dân tình ùn ùn đặt khách sạn đối diện Pacific vì tin đồn zai sẽ ở đấy

...


Cũng may, bạn không nằm trong số "dân tình" đó =))

Ừ thì thích, nhưng mà cũng có chừng mực thôi. Có người bảo có cơ hội sao không đi coi thử. Nghĩ chứ tốn bao nhiêu tiền ăn học, đi dịch chưa chắc có giá 500k/ngày mà dám bỏ nhiêu đó tiền đi coi trai hát 15' thì quả là can đảm cùng mình!

Đó là chưa kể với trí tưởng bở đáng kinh ngạc của bạn, chỉ cần 1 ánh mắt của bạn Jae là đủ cuốn bạn đi tận Somali, khỏi thi =)) *rất có vần!*

Mà bạn chỉ thích nhìn bạn Jae khi bạn ý thả lỏng, tự nhiên; thích nghe bạn ý hát mà không phải với dàn âm thanh siêu kinh dị của VN [-(

Và quan trọng là, bạn ghét cảm giác không có được thứ mình muốn. Nếu có thể gặp nhau, hy vọng chúng ta sẽ gặp như 2 con người bình thường, bình đẳng với tư cách là con người. Không thích hạ mình theo đuổi ai đó, còn là người mình chưa từng được gặp nữa chứ 8->

Tuy vậy, nếu fan nào cũng nghĩ như mình thì sẽ rất là bi kịch cho các thần tượng :))

Hồi trước đọc trong Hajime, "quả nhiên fan gơ là một sinh vật kì diệu~" =)))))))))

Chỉ là những dòng cảm thán về fan gơ và cái sự cuồng trong "tuần lễ JYJ" thôi 8->




Tuesday, June 7, 2011

"Cuộc sống là một trò chơi".


"Cuộc sống là trò chơi, chúng ta khi sinh ra chỉ là những kẻ đứng ngoài ngắm nhìn cuộc vui mà thôi. Nhưng đừng để bị cuốn vào hào quang ấy, bởi một khi đã chọn tham gia nó thì chắc chắn sẽ chịu đau khổ."



Hồi trước, chắc là còn trẻ, rất sung mãn, cứ nghĩ là dù phải đau khổ cũng đáng giá.

Thứ đáng giá nhất mà năm tháng cướp đi của chúng ta chính là sự can đảm. Một ngày lại một ngày, niềm vui thì nhạt nhòa mà nỗi buồn thì ghim sâu, những bài học cuộc đời bào mòn cái gai góc mãnh liệt của tuổi trẻ. Không còn nhiệt huyết dám đánh đổi, cho và nhận cũng thành xa xỉ khi người ta không thể như bán buôn, cho một vật có giá trị x=A thì sẽ nhận lại vật y cũng = A như thế.

Con người sẽ giống đầu bút chì gỗ, mới chuốt thì rất nhọn, nhìn rất đẹp, nét viết sắc nhọn nhưng rất dễ gãy, vụn than rơi đầy. Đến lúc được mài dũa đủ rồi, ngòi hơi tròn thì di chuyển trơn tru hơn, mềm mại hơn, và ở một mức nào đó thì người ta sẽ gọi là luồn lách.

Ngồi ở nhà, bình thản dù phía trước là bão giông thi cử, tự nhiên nghĩ thế. Mình tự nhận là một con người thích đứng bên ngoài. Có nghĩa là dù tham gia cái gì đi nữa cũng sẽ dừng lại ở vạch STOP an toàn.

Kì này mang một thân không kiếm không khiên đi chiến đấu với quân thù, chẳng biết còn đủ xương về không nữa. Mình thì không thích nói "lỗi tại mình" dù 100% là tại mình cả :)) lúc buồn thì thích tìm cái gì đó không thể đổ lỗi mà đổ lỗi, rồi xả giận, rồi đi tiếp.

Ừ, lớn rồi, cũng không còn đụng chuyện gì cũng chạy trốn nữa. Nói cách khác là có kinh nghiệm ý.

Chỉ là trong cuộc đời người ta có quyền chọn. Bị viết đến tù rồi thì có thể đưa đầu vào bão giông để bản thân nhọn lại, nhọn rồi tù, tù rồi nhọn, hết đời thì có thể tự hào là một cây bút chì đã được xài hết tính năng của mình. Hay làm một cây bút an phận, đầu tròn chạy rẹt rẹt trên giấy, chỉ là 10 năm như một.

Mình muốn làm một cây bút chì thế nào hở mình?






Sunday, May 29, 2011

Nặng lòng

Tối nay trời mưa tiếp. Nãy thấy ngớt bớt, cứ tưởng đêm sẽ lặng yên, ai ngờ mưa tiếp.

Cũng có ai ngờ là người mình thích sẽ nói với mình là người ta đang thích một người khác nhở?

Trong suốt câu chuyện mình cứ cười mãi. Cười đến là như hoa hướng dương bự chà bá =))

Thật ra có thể lí giải rằng, tình cảm của mình đã qua rồi nên chẳng còn thấy gì.

Nhưng mình biết là không phải.

Buồn vì người ta không thể đáp lại mình thì ít, thất vọng thì nhiều hơn.

Cũng không trách bản thân sao không ốm hơn, không thấp hơn, không nói chuyện dễ thương hơn... để người ta thích. Mình qua cái thời đó rồi.

Mình chỉ thấy cười ngu ngơ như bây giờ càng không ổn.

Không có cái gì đáng để buồn và bực bội cả.



Bỗng dưng cảm thấy thiệt nặng lòng...

Friday, May 27, 2011

"Kỉ niệm"

Memories - Akagari Yui




Mình phải đi rồi
Ừ, mình phải đi thật rồi
Sau khi tình yêu này kết thúc
Mình sẽ lại bước vào một vòng luân hồi mới
Nhưng đừng quên nhé
Ừ, đừng quên đấy
Được gặp bạn trong đời
Mình luôn quý trọng điều đó

Những điều ước vẫn chưa thành hiện thực
Một bờ vai mình vẫn chẳng thể với tới
Khát khao đến không tưởng
Khiến lồng ngực mình đớn đau

Chẳng biết đến ngày nào, chẳng biết đến ngày nào
Nếu lại gặp được nhau
Giữa muôn tia nắng xuân dịu dàng
Lòng mình như cánh hoa anh đào, run rẩy
Mình sẽ trở nên xinh đẹp
Hơn bất kì ai
Và một lần nữa
Mỉm cười với bạn nhé.

A, thật đáng yêu
Ừ, đừng nghiêm mặt như thế
Đã qua rồi, những đêm dài không ngủ
Bây giờ, mình cất bước thôi

Nhưng đừng quên nhé
Ừ, đừng quên nhé
Những tháng ngày cùng bạn bước qua
Là hạnh phúc của mình

Ngay cả một câu đùa ngớ ngẩn
Hay khoảnh khắc trái tim ngây ngô lỗi nhịp
Đều lấp lánh đến chói lòa
Và mình nhắm mắt lại

Một ngày nào đó, một ngày nào đó
Chẳng biết có còn gặp lại nhau không nhỉ
Ngẩng nhìn,
Trên bầu trời không một áng mây
Cơn gió khe khẽ hát
Thật lòng, thật lòng đấy
Mình đã rất thích bạn
Gửi đến bạn, người yêu thương của mình,
Tạm biệt.

Chẳng biết đến ngày nào, chẳng biết đến ngày nào
Nếu lại gặp được nhau
Giữa muôn tia nắng xuân dịu dàng
Lòng mình như cánh hoa anh đào, run rẩy
Mình sẽ trở nên xinh đẹp
Hơn bất kì ai
Và một lần nữa
Mỉm cười với bạn



Chẳng biết đến lúc gặp lại bạn thì bạn có còn nhớ mình không nữa *cười*

Dành tặng một bạn không biết tiếng Việt, ở nơi xa xôi cách 8 giờ bay, đích đến mơ ước của mình.

Mình cũng chẳng biết tình cảm của mình là cái gì nữa, cơ mà có lẽ chúng ta còn trẻ, cứ đùa nhau như vậy lại vui nhở *cười*

Bạn từng khen nụ cười của chúng mình rất đẹp, thế nên gặp nhau là mình sẽ cười thôi. Cười toe toét đấy.


Tuesday, May 17, 2011

気のせいかなぁ~

Hổng biết vì sao, tâm trạng mình lại bị lênh đênh nữa rồi *thở dài*

Vừa đọc xong Bình đạm như thủy, hết rồi thì tiếc ơi là tiếc. Truyện cổ tích của người ta đó. Mặc dù chỉ có 2 chàng hoàng tử, chả có bà phù thủy nào, thay vì vòng vàng châu báu là mấy món ăn mộc mạc mà ấm áp thơm lừng. Người ta vẫn rất thích rất thích, vì phép màu của câu chuyện đó là thứ mỗi chúng ta có thể tạo ra được.

À, có thể là do thời tiết. Nhiều khi tưởng như mưa, mắc công người ta bỏ sẵn áo mưa, rốt cuộc chỉ phì phì mấy giọt cho có =.= còn thường thì nắng đến rát da, đến chân giờ có dấu của dép lào cả rồi :-<

Dạo này bỗng thích làm nũng lạ thường, đáng tiếc là chả có ai để làm nũng được cả =)) vì chả nhẽ một đứa 1m7 đi làm nũng w 1 đứa 1m5 thì kì quớ =)) nhưng mà người ta thật rất thích cảm giác được yêu thương chiều chuộng một tí :")

Thực ra người ta còn thích khi nổi cơn làm trò xong bị mắng nhẹ nữa cơ >v<~ SM chăng =))

Nói túm lại là tại dạo này người ta hổng có hiểu nổi trái tim làm ăn kiểu gì mà chả cho được kết quả cuối cùng, cứ ỡm ờ mãi phát chán. Mà trái tim không tốt thì đầu óc sẽ không tập trung, mà đầu óc không tập trung chắc chắn sẽ sai ngớ ngẩn ;____;

Thật muốn thay đổi bản thân~

Wednesday, May 4, 2011

viết chơi thôi à~


mấy bé dễ thương >v<~

bạn Jae đừng để đầu màu thế nữa, nhìn bạn chả ra tây hay ta gì hết :-<

thích mấy cái áo quá, ai mua cho mình mấy cái áo dễ thương kiểu này ih :( mình thích lắm á~ (áo chứ ko phải người mua =)) )

~~~

đêm qua bạn cầu trời mưa, mưa đi mưa đi để mát mát dễ ngủ

nó mưa thật

nhưng mà là sáng nay, lúc đang trên đường đến trường

>.<

mang dép lào, ko chạy được. lẹp bẹp lẹp bẹp dưới mưa.

mưa xuân cái con mắt!

>.<

~~~

bạn đang nung nấu ý định đi Sing, cháy bỏng như vấn đề thời sự Bin Laden hiện nay vậy đó!

cơ mà bạn chỉ có đủ tiền máy bay thôi *thở dàiiiiiiiiiiiiiiiiii*

ăn thì thôi ko nói đi, ở thế nào đây?! chẳng nhẽ vác vali xuống ga điện ngầm ngủ thiệt?! =))

ở VN làm lá ngọc cành vàng, sang Sing vất vưởng nơi đầu đường xó chợ =))

~~~

lâu lắm dồi bạn ko viết, nên tự nhiên muốn viết nhăng viết cuội thôi :'p

tự nhiên thích uống sữa ghê nơi~

meo meo~

>v<~

Tuesday, April 12, 2011

Bị xì chétttttttttttttttttt




Chẳng biết vì lí do gì, tự nhiên lại buồn bã.

Thật ra cũng không phải là không biết, chỉ không muốn bản thân cứ chấp nhất những thứ nhỏ nhặt như thế. Muốn mình là một con người như mình nghĩ, nhưng khó.

Dù có cố gắng đến thế nào, trong mắt người khác mình vẫn đầy khuyết điểm. Mình hiểu, nên mình không kì vọng vào những thứ như "ai cũng yêu mến". Mình chỉ muốn được những người mình yêu thương đáp lại là đủ rồi.

Mình hiểu, mình hiểu, nhưng đôi khi vẫn thấy cô đơn vì rất ít người hiểu cho điều đó.

Tập thể trở thành cụm từ xa lạ, nhóm là một hình thức làm việc vô nghĩa, một lớp được chia ra 3 phần: những đứa không được ai giúp đỡ trong giờ test, những đứa giúp đỡ lẫn nhau và những đứa không thèm giúp ai cũng như không thèm nghe ai chỉ (như mình). Nhiều khi thấy mình lập dị, cũng cố gắng thử hòa đồng, mà cuối cùng thì vector chí hướng của các bạn ko có cùng đường với mình nên đành chịu.

Bạn bè, riết rồi còn được bao người?

Mình nhớ lúc học lịch sử Nhật Bản, cô Semba có bảo rằng, quan trọng nhất là các em phải so sánh được sự khác nhau của Việt Nam và Nhật, tìm ra được những điểm xấu, thất bại của Nhật để nhìn nhận một cách khách quan nhất. Tôi biết đối với các em, Nhật là một đất nước rất tốt đẹp, nhưng ở đâu cũng vẫn có mặt xấu của nó. Nhìn vào mặt xấu, không phải chỉ để chê trách mà còn để tránh cho bản thân lại phạm phải nó. Nhìn vào mặt xấu, để hiểu rõ bản chất của nó, chỉ khi hiểu và chấp nhận được thì mới có thể trở thành bạn. Mình nghĩ thế.

Aiz, dạo này người ta miệng lưỡi ghê gớm quá.

Nói chung thì tâm trạng không tốt có thể tóm gọn trong những lí do như sau:

  • kiểm tra nhiều quá, áp lực quá
  • việc nhiều quá mà chẳng làm cái nào cho đàng hoàng
  • cái nhóm kaiwa chết tiệt! chúng nó tưởng mình là osin ko công à 8->
  • vừa lên kí :-<
Hy vọng mình có thể vượt qua những ngày trắc trở này bình an vô sự.

*lăn qua bên ngủ*

Sunday, April 3, 2011

trái tym bé nhỏ của tôy =((

Mình bực, mình cáu, mình bất mãn

với chính bản thân mình mới đau chứ :-<

Thấy trước mắt mà ko mần gì được, thiệt là tra tấn mà~~~


Mình vẫn nghĩ, nếu người ta coi trọng mình thì sẽ gọi mình.

Mình đang học theo ông Ieyasu ý, đứa nào kiên nhẫn đến cuối thì sẽ thắng.

Cơ mà thắng ở đây, chắc chỉ thắng nổi bản thân, chứ cái người kia... *thở dài ơi là dài*


Người đó cũng chả có gì tốt cả =.=

Ôi, xao mình cứ đi đâm đầu vào rắc rối thế này

Ôi~~~~~ *òa khóc*


Ngày lững lờ, người thẫn thờ

Mơ vẫn chỉ là mơ~

*bưng mặt òa khóc chạy đi* =))

Sunday, March 27, 2011

Vớ vẩn thôi ý mà~

Chiều nay bỗng nằm mơ.

Nếu như giấc mơ phản ánh điều con người khao khát trong lòng, thì mình tiêu thật rồi! >.<


Dạo này như bà cô già khó tính ý, đụng chút là phát cáu.

Cả bản thân cũng tự thấy, mình thiệt là kì cục quá đi =.=~


Muốn viết cái gì đó tử tế một chút, thành ra lại chả viết được gì *thở dài*


Tình yêu thật sự khó tìm vậy sao?

Thật ra, mình có một xíu hy vọng nào không?

Chẳng vì lí do gì cả. Đơn giản là thích. Đơn giản là trong phút chốc nghĩ đến người đó, thế giới sẽ bị đảo lộn.

Có người bảo, thà nói ra để không phải hối hận, không phải nặng lòng mỏi mệt như bây giờ.

A~~~


No quá, tối nay chả muốn ăn cơm. Muốn đi lông bông bay nhảy thôi~






Tuesday, March 8, 2011

Một con ngựa đau, cả tàu (phải) bỏ cỏ~

Ây dà, ôi là người lớn.

Mình phục nhất là người lớn có khả năng bẻ cong thành thẳng, bẻ thẳng thành cong và bẻ vừa thẳng vừa cong hoặc không cong không thẳng thành gãy luôn.

Nói chung là nói không sai, thật sự là bản tính mình nó không có được khiêm nhường cho lắm, nếu không muốn nói là vô cùng tự cao tự đại. Cũng may cả đời mình còn lượm lặt được mấy thứ nổi trội, không thì người ta lại bảo thùng rỗng kêu to 8->

Người có học thì không được tức giận? không được thể hiện bất mãn ra mặt? Vậy thôi người ta làm con ngu, cho đúng kiểu câu "ngu si hưởng thái bình" chẳng phải hay hơn sao 8->

Mà nếu cảm thấy khó chịu nhưng vẫn muốn làm người có học thì hãy làm người có học cho trót, rộng lượng cho trót, đã giữ bộ mặt tươi tỉnh như không có chuyện gì thì về nhà cũng giữ luôn đi, thế thì ai cũng sẽ phải trầm trồ, có học quá~

Thật là, mình bị cáu.

Nói chung, mình cũng đã hết tuổi để làm con nít và phê phán "người lớn" rồi, vì giờ mình cũng thuộc một kiểu "người lớn" thế. Thế thì mình là một con khùng, mình chỉ biết "ăn miếng trả miếng" và "một con ngựa đau cả tàu (phải) bỏ cỏ" thôi 8->


Sunday, February 27, 2011

Lại một ngày

Tại sao mình đặt tên là Vô Ưu nhưng mình rất hay ưu phiền vì những thứ nhỏ như con bọ và bé hơn hột é?!

Nói mình từ bỏ quyền lợi cũng được, nói mình ngu cũng được, mình chỉ là rất ghét phải dùng một thứ được kèm theo "lẽ ra phải là của ~~~"

Tuy mình là người dễ quên nên thường thì nhanh chóng bỏ qua, nhưng vẫn rất cố chấp trong những chuyện đã là nguyên-tắc.

Dạo này cũng hay làm ra nhiều thứ điên khùng. Và có lẽ đã làm tổn thương ít nhất là một người.

anw, đó là lựa chọn của người đó. Tuy người đó có lẽ không biết tại sao, và mình cũng chẳng có ý định giải thích, nhưng đời là thế.

Cũng giống như có những người không cần cố gắng cũng đạt được thành công, và có những người luôn cố gắng nhưng lại không thể có được thứ mình muốn.

Thật ra đó không gọi là thất bại, vì biết đâu trong cái mà bản thân gọi là thất bại, lại xuất hiện vận may lớn hơn.

Như việc không là BF của mình nữa, đối với người đó có khi lại là "vận may".

.

Mai là tuần mới, cũng là tháng mới.

Mình chưa học bài, cũng chưa làm bài, nói chung mình chưa làm gì hết =))

Chẳng lẽ đầu năm đầu tháng lại để nợ nần thật xao 8->

Mà mình là vậy ý, hứng thì làm như siu nhưn, không hứng thì... :")


p.s: muốn đi du lịch quá~ có ai đi cùng mình không? :'(

Tuesday, February 22, 2011

À ơi...

sớm mai thức giấc.

làm một con ve sầu lột xác.

trần trụi và xác xơ.

chẳng còn thơ để khóc cho nỗi nhớ đã sớm phai như bụi mờ.

bơ vơ, bơ vơ, nỗi nhớ, nỗi nhớ.

chẳng phải đến một lúc nào đó cũng chỉ còn là lời nói dối thôi sao?

à ơi...

lời nói ngọt ngào như bài hát ru, câu từ chằng chịt tơ giăng, nữ vương nhện đang ở góc tối kia kìa.

hoa còn sớm nở mai tàn. người trong phút chốc trở mặt phụ bạc nhau âu cũng là sự đời. hận thù oan trái hay cười vui cũng chỉ là khoảnh khắc khoảnh khắc mà thôi.

người nói ta còn chưa biết "đời" là gì đâu. thế không gian ta đang sống không phải là "đời" sao?!

yêu càng nhiều, đau khổ càng lớn. người nói ta vô tâm hững hờ, ta chỉ muốn hỏi, sao người cứ làm ta phải vô tâm hững hờ như thế.

cuối cùng thì ta cũng chẳng thể là con ve, vứt bỏ xưa cũ khô nát trong chiếc xác cũ vỡ giòn trong gió.

ta thay đổi, nhưng người không thay đổi.

chỉ là, muốn khóc, muốn khóc để được nín khóc khi nghe ru à ơi ơi à...



Friday, January 28, 2011

Yêu, và thuốc diệt chuột.

"...nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành một đôi chuột nho nhỏ. Ngốc dại mà yêu nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, một đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta sẽ ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột."

1930 - Triệt Dạ Lưu Hương
từ nhà của D


Mình rất sợ đọc Bad end, mình cũng rất sợ ngược.

Nhưng có lẽ, mình sẽ đọc truyện này. Sau khi đọc Diệp Gia.

Vì BE cỡ nào đi nữa, nhưng để có được tình yêu như thế này, có lẽ đã đem người đó nuốt trọn, khắc sâu vào bản thân rồi.

Dù có khóc đến đau mắt, ngây ngẩn ngơ người, có lẽ vẫn đáng.

Muốn bật cười khi đọc câu cuối, nhưng lại thấy đắng nghét. Như thuốc diệt chuột.

Làm mình nhớ đến một movie Hàn tình cờ xem.

Người chồng già bị buộc tội giết bà vợ đang bệnh. Ông không giải thích.

Bàn tay người đàn bà nắm lấy tay ông lúc đó.

Không phải là chống cự.

"Không sao đâu ông..."

Người vợ khóc một đời vì chồng vì con.

Người chồng chỉ khóc một lần, ông thực hiện mong muốn của bà.

"Giúp tôi thoát khỏi đau đớn này."

.




Saturday, January 22, 2011

2 tuần trước tết kí

Mình đang được nghỉ tiền tết...

và người mình chính thức chảy ra, 1 ngày 9 tiếng ngủ, 10 tiếng thân dính xuống giường mắt dán vào lap...

*phẫn uất* Đây là cuộc đời của 1 bạn nữ xuân sắc đương thì xaooooooooooo?!

=__________________=

*thở dài*

*lại chảy người ra để suy nghĩ*

Lẽ ra bạn phải dọn phòng á, mà đồ nó cứ gọi là chồng chất lên nhau, ko biết dọn từ chỗ nào đi luôn 8-}

(hay là đốt cái phừng 1 lần khỏi dọn, tiện =]] )

Công việc cũng dồn ứ một đống >.<

Mà mình ko có hứng :( quan trọng là vậy ý :(

*quay cuồng*



Thế là lại hết một ngày

*lại thở dài*

bạn đang đắm chìm trong jazz rồi :")

Are you lonesome, tonight~~~

Saturday, January 15, 2011

Ôi cái ngày~~~

Tin kinh khủng nhất là mình mất mắt kiếng rồi :|

và mình không biết tại làm sao lại như thế '______________________'

Tin kinh khủng thứ hai là cái California Fitness nó làm mình quá quê =_____=

bảo là cho tập miễn phí, ai dè chỉ có 10 ngày 8-|

làm mất công chạy đến, mất công tốn noron nghĩ cách từ chối khéo

và gây ra sự việc mất mắt kiếng thế này >"<

A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

mệt quá đi thôi :-<

Mình ăn kiêng, ko đủ chất, tinh thần uể oải, ngu ra là phải :-<

nhưng mà chủ yếu là tinh thần rất bất ổn >.<>

Giờ phải tốn tiền đi mua gọng kiếng 8-} kì này mua gọng nhựa 30~40k thôi, mình sợ mình quá rồi =_________=

Tuesday, January 11, 2011

Kí sự mùa thi


Cứ mùa thi cử là mình vác sách ra học chăm chỉ lắm nhé. Mẹ mình mừng rỡ, tấm tắc khen con gái ngồi cặm cụi học bài, đôi khi còn được mẹ pha cho nước chanh cam bưởi gì nữa ý. 11h đêm đi ngủ, 4h sáng dậy mần tiếp, khí thế hừng hực. Bao nhiêu sách moi ra đọc cho bằng hết, highlight dc dùng triệt để, rác xả ra triệt để. Cứ như cả năm không học dồn lại vì một ngày sinh tử...


Trên đấy là những dòng nhật kí mùa thi của bạn 1 năm về trước =)) Bạn còn nhớ rõ lắm, cảm giác học hết sức vì lũ sắp tới rồi, sắp cuốn rồi, phải chèo chèo chèo bơi bơi bơi!!! Một khí thế ngút trời mà đến bây giờ trong kí ức vẫn còn in dấu mạnh mẽ 8->

Còn hiện giờ?

Hiện giờ cũng đang là mùa thi. Hậu quả sau 1/2 kì thi là mắt lên độ do ôm lap quá nhiều, người chảy ra do ôm lap quá nhiều, mắt thâm quầng ra do thức khuya dậy sớm đọc truyện, ngu đi do ko ôm lap thì chỉ có ngủ. Cộng thêm chế độ ăn kiêng làm người bạn lâu lâu bủn rủn, tay chân lúc nào cũng run run như bị Pác kin sơn, tim đập rầm rập như bị vó ngựa Tây Sơn giày xéo, lúc nào cũng trong trạng thái kích động như mấy bà bầu =))

Nên, sau mùa thi năm nay, bạn sẽ xuống được 4kg, sẽ ngu ra, sẽ tốn tiền (của bố) đi thay kiếng mới, sẽ học cách ca bài "Sayonara, daisuki na okane~~~" (tạm dịch: tạm biệt tiền, ngừ iu của tui ơi...)

Nửa mùa thi trôi đi, trong mình là sự ngẩn ngơ vì đề thi. Em ý dễ những chỗ ko cần dễ và khó những chỗ ko cần khó. Em ý đã chính thức giết mình bằng môn nghe với 3 ko: ko nghe - ko hiểu - ko đáp án!

Mình chỉ thấy là mình thi tiếng Nhật, nhưng nhờ thi mà đọc rất nhiều truyện, tâm hồn phong phú hẳn ra, lỡn mợn mỡ lợn hẳn ra, thành ra nó bay cao bay xa trong một chiều mùa sắp xuân với gió thổi đì đùng. Tự hỏi, mai thi nghe rồi mà giờ chả biết em ấy ở nơi nao~~~ 8->

Cùng với những hậu quả trước mắt, có lẽ là mình đã bị lú, nên chỉ vì Jae già recommend 1 cuốn sách, mình dám bỏ 400k ra mua ẻm @.@ Chỉ biết tự an ủi lòng là coi như vừa học tiếng Nhật luôn đi vợi.

(đến giờ lòng vẫn gào thét tên anh, tiền ơi~~~)

Mình rứt là mong chờ T2 tuần sau, mùa thi qua đi, mình sẽ ko còn cớ chây lười nằm ườn ra mà đi dọn dẹp chuẩn bị Tết. Mẹ sẽ gào mình chạy bên nọ bên kia, mình sẽ được đi siu thị và lượm lặt vài thứ be bé mình thích mà ko phải giả xiền :> Mình sẽ ngồi viết sớ ông Táo cuối năm rồi gửi cho các độc giả thưn iêu wy' mến đã đọc cuốn sách đường đời của mình trong suốt 1 năm qua.

"Ngày đó, ngày đó sẽ ko xa vời..."

Mình cũng hy vọng là mình còn đủ khả năng chống chọi đến ngày hôm đó, sau kì thi nói và ppnckh trong tuần này 8->

Mình hy vọng sâu sắc như thế :">

Thursday, January 6, 2011

Niềm tin?

Lúc này thì mình cảm thấy thở cũng là một việc đầy mệt mỏi.

Nếu thế thì người đó sẽ cảm thấy thế nào? Người đã khắc lên trái tim mình dấu ấn của niềm tin, khắc lên bờ vai rộng của mình những thứ quan trọng đối với anh.

Và chỉ là, người đó bị phản bội.

Mình không biết ai sai, ai là người nói dối. Nhưng mình hiểu cảm giác bị một (hoặc nhiều) người mà mình từng nghĩ sẽ đứng về phía bạn, bỗng nhiên lại chống lại bạn.

Cái giây phút mình từng bị như thế, mình chỉ cảm thấy mệt mỏi không muốn sống nữa.

Nên mình rất lo lắng, nếu như người đó không chỉ nghĩ như thế, mà còn làm như thế...

Nhưng mình cũng không có đủ can đảm nói rằng, AKTF.

AKTF.

Nói dối trắng trợn!

Đừng ràng buộc bản thân bởi niềm tin không thực như thế.

KJS, quá ngây thơ chăng, nên cũng rất thẳng thắn, có lẽ đối với lượng fan và lượng đĩa cần bán ra của JYJ mà nói thì anh đã hành động sai rồi. Nhưng mình nhớ có một thời, người ta yêu JS ngây thơ, và bây giờ họ lại đi bashing sự ngây thơ thẳng thắn của anh ấy.



"now life is killing the dream I dreamed..."


Mệt quá, muốn ôm bọn họ một phát để tất cả cùng lấy tinh thần mà chiến đấu w cái đống khốn khiếp này.

Cắn lung tung, chạy tá lả~~~~